Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 2
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Bà ta nhìn cô cháu gái đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn như được điêu khắc từ một miếng bạch ngọc, khuôn mặt như họa, làn da vừa mềm vừa trắng, đôi mắt to tròn trong trẻo, khiến trong lòng người nhìn thấy không khỏi rung động. Bây giờ, cô đứng ở cửa, rõ ràng mặc một chiếc áo bành tô, nhưng vẫn khiến người khác nhận ra sự xinh đẹp vốn có, mà nam nhân đều thích những cô gái như vậy.
Haizz, cũng khó trách tên nhóc Chu Thành Chí kia một lòng một dạ muốn con nhóc này.
Nếu không, lấy điều kiện của nhà họ Chu, muốn cưới dạng con gái nào mà không được?
Thật ra nếu Chu Thành Chí chỉ là tùy tiện muốn cưới một cô gái nhà họ Lâm, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Bà cụ Lâm nhìn Lâm Thư đi vào, liền nở một nụ cười từ ái, dịu dàng: “Thư Thư về rồi à? Bên ngoài chắc rất lạnh, mặt cháu đều đỏ hết lên rồi kìa, mau vào trong nhà cho ấm.”
Lâm Thư vẫn luôn rất lễ phép.
Nhưng lúc này ngay cả một chút hòa nhã cũng lười thể hiện ra với bà cụ Lâm.
Cô nhìn lướt qua bà cụ nói: “Bà, có phải nhà họ Chu kia cũng nói, chỉ cần cháu có thể gả đến nhà họ, vậy anh họ chị họ cũng có thể đến xưởng sắt thép làm công nhân phải không? Hay là, người vừa nói đến chuyện đi đại học, có phải còn có thể cho anh họ chị họ đi học đại học?”
Tươi cười trên mặt bà cụ Lâm lập tức cứng đờ.
Sao lại có thể nói chuyện với trưởng bối như thế này?
Nhận nuôi một đứa nhỏ, còn nuôi thành tổ tông luôn sao?
Lâm Thư nói xong cũng không để ý tới bà ta, cô quay đầu nói với mẹ cô: “Mẹ, con vào phòng thay quần áo, lập tức đi ra.”
Chờ Lý Tuệ Như đáp ứng, liền trực tiếp về phòng của mình, hai tay cầm theo túi lớn túi nhỏ cũng không thả xuống.
Khuôn mặt bà cụ Lâm co rút, nghĩ có phát giận, vài lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Bà ta quay đầu muốn nói gì đó với cháu dâu, Lý Tuệ Như đã đứng lên, nói: "Bác, trong nhà nhiều chuyện, người cũng biết tình cảnh của gia đình chúng cháu cũng không được tốt lắm, cháu còn một số việc phải xử lý, không thể tiếp người, bên ngoài tuyết lớn, người vẫn nên về sớm một chút.”
Nếu đây không phải là bác cả của chồng, bà đã sớm đem mấy người này đuổi ra ngoài.
Bà cụ Lâm nhìn thấy thái độ của Lý Tuệ Như, càng thêm tức giận.
Đây là thái độ đối đãi với trưởng bối sao?
Cô ta còn nghĩ đây vẫn là lúc chồng cô ta vẫn còn làm lãnh đạo?
Nhưng khi đó Lâm Triệu Đồng làm lãnh đạo, bọn họ cũng không dính được tí ánh sáng nào, rõ ràng giải quyết công tác rồi làm danh sách đề cử đều rất đơn giản, nhưng vẫn không chịu giúp đỡ.
....Còn có, năm đó Lý Tuệ Như không thể sinh con, rõ ràng nhà họ Lâm có nhiều trẻ con như vậy, ông Lâm và chính bà ta cũng đã nói với Lâm Triệu Đồng và Lý Tuệ Như rất nhiều lần, có thể ôm một đứa trẻ trong nhà bà ta mang về nuôi, nhưng Lý Tuệ Như lại tình nguyện nhận nuôi một đứa trẻ từ bên ngoài, cũng không chịu nhận nuôi con cái của nhà họ Lâm, việc này vẫn luôn khiến người nhà họ Lâm tức giận trong lòng nhiều năm.
Bà cụ Lâm mỗi lần nhìn thấy Lâm Thư đều không thấy vui vẻ.Nhưng bà ta lại mất hứng, nghĩ đến những lợi ích mà nhà họ Chu đã hứa, Chu Chí Thành lại một lòng một dạ muốn nha đầu kia, vẫn phải nhịn xuống tức giận, đứng lên, trầm mặt nói: “Được, vậy ta về trước, Tuệ Như việc này cháu vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút, con bé không hiểu chuyện, mà cháu lại cũng không hiểu chuyện sao? Hơn nữa đây cũng không phải chỉ là ý của ta và bác của Triệu Đồng, nếu ông nội Triệu Đồng biết, nhất định cũng sẽ có ý này. Hiện tại Triệu Đồng gặp chuyện không may còn chưa truyền đến nông thôn, nếu để bà nội Triệu Đồng biết sợ sẽ kích thích bà, cháu cũng không thể vì một đứa con nuôi, mà không thèm quan tâm đến những người khác trong nhà.”
Vậy mà lại chuyển hướng lên bà nội của chồng ở nông thôn.
Lý Tuệ Như hít một hơi thật sau mới nhịn xuống không trở mặt.
Haizz, cũng khó trách tên nhóc Chu Thành Chí kia một lòng một dạ muốn con nhóc này.
Nếu không, lấy điều kiện của nhà họ Chu, muốn cưới dạng con gái nào mà không được?
Thật ra nếu Chu Thành Chí chỉ là tùy tiện muốn cưới một cô gái nhà họ Lâm, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Bà cụ Lâm nhìn Lâm Thư đi vào, liền nở một nụ cười từ ái, dịu dàng: “Thư Thư về rồi à? Bên ngoài chắc rất lạnh, mặt cháu đều đỏ hết lên rồi kìa, mau vào trong nhà cho ấm.”
Lâm Thư vẫn luôn rất lễ phép.
Nhưng lúc này ngay cả một chút hòa nhã cũng lười thể hiện ra với bà cụ Lâm.
Cô nhìn lướt qua bà cụ nói: “Bà, có phải nhà họ Chu kia cũng nói, chỉ cần cháu có thể gả đến nhà họ, vậy anh họ chị họ cũng có thể đến xưởng sắt thép làm công nhân phải không? Hay là, người vừa nói đến chuyện đi đại học, có phải còn có thể cho anh họ chị họ đi học đại học?”
Tươi cười trên mặt bà cụ Lâm lập tức cứng đờ.
Sao lại có thể nói chuyện với trưởng bối như thế này?
Nhận nuôi một đứa nhỏ, còn nuôi thành tổ tông luôn sao?
Lâm Thư nói xong cũng không để ý tới bà ta, cô quay đầu nói với mẹ cô: “Mẹ, con vào phòng thay quần áo, lập tức đi ra.”
Chờ Lý Tuệ Như đáp ứng, liền trực tiếp về phòng của mình, hai tay cầm theo túi lớn túi nhỏ cũng không thả xuống.
Khuôn mặt bà cụ Lâm co rút, nghĩ có phát giận, vài lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Bà ta quay đầu muốn nói gì đó với cháu dâu, Lý Tuệ Như đã đứng lên, nói: "Bác, trong nhà nhiều chuyện, người cũng biết tình cảnh của gia đình chúng cháu cũng không được tốt lắm, cháu còn một số việc phải xử lý, không thể tiếp người, bên ngoài tuyết lớn, người vẫn nên về sớm một chút.”
Nếu đây không phải là bác cả của chồng, bà đã sớm đem mấy người này đuổi ra ngoài.
Bà cụ Lâm nhìn thấy thái độ của Lý Tuệ Như, càng thêm tức giận.
Đây là thái độ đối đãi với trưởng bối sao?
Cô ta còn nghĩ đây vẫn là lúc chồng cô ta vẫn còn làm lãnh đạo?
Nhưng khi đó Lâm Triệu Đồng làm lãnh đạo, bọn họ cũng không dính được tí ánh sáng nào, rõ ràng giải quyết công tác rồi làm danh sách đề cử đều rất đơn giản, nhưng vẫn không chịu giúp đỡ.
....Còn có, năm đó Lý Tuệ Như không thể sinh con, rõ ràng nhà họ Lâm có nhiều trẻ con như vậy, ông Lâm và chính bà ta cũng đã nói với Lâm Triệu Đồng và Lý Tuệ Như rất nhiều lần, có thể ôm một đứa trẻ trong nhà bà ta mang về nuôi, nhưng Lý Tuệ Như lại tình nguyện nhận nuôi một đứa trẻ từ bên ngoài, cũng không chịu nhận nuôi con cái của nhà họ Lâm, việc này vẫn luôn khiến người nhà họ Lâm tức giận trong lòng nhiều năm.
Bà cụ Lâm mỗi lần nhìn thấy Lâm Thư đều không thấy vui vẻ.Nhưng bà ta lại mất hứng, nghĩ đến những lợi ích mà nhà họ Chu đã hứa, Chu Chí Thành lại một lòng một dạ muốn nha đầu kia, vẫn phải nhịn xuống tức giận, đứng lên, trầm mặt nói: “Được, vậy ta về trước, Tuệ Như việc này cháu vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút, con bé không hiểu chuyện, mà cháu lại cũng không hiểu chuyện sao? Hơn nữa đây cũng không phải chỉ là ý của ta và bác của Triệu Đồng, nếu ông nội Triệu Đồng biết, nhất định cũng sẽ có ý này. Hiện tại Triệu Đồng gặp chuyện không may còn chưa truyền đến nông thôn, nếu để bà nội Triệu Đồng biết sợ sẽ kích thích bà, cháu cũng không thể vì một đứa con nuôi, mà không thèm quan tâm đến những người khác trong nhà.”
Vậy mà lại chuyển hướng lên bà nội của chồng ở nông thôn.
Lý Tuệ Như hít một hơi thật sau mới nhịn xuống không trở mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro