Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 3
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Bà đi tới cửa, mở cửa, nói: “Bác cả, việc cưới xin cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm uống nước, việc này chúng cháu sẽ suy nghĩ, bên ngoài tuyết lớn, trước tiên người cứ trở về đi.”
Cửa mở rộng khiến gió lạnh thổi vào, bà cụ bị lạnh không nhịn được khẽ run rẩy.
Bà ta nhíu mày, nhìn bên ngoài, lại nhìn cháu dâu, tuy rằng những lời này của Lý Tuệ Như giống như đã có chút đồng ý, nhưng bà lại cảm thấy nhất định là do có lệ đáp lại bà ta.
Thật ra bà ta không muốn đi.
Thấy Lý Tuệ Như đã đứng ở cửa đuổi người, hỡn nữa việc quan trọng nhất vẫn là thuyết phục Lý Tuệ Như đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng trước khi bước ra cửa, bà ta quay lại nhìn căn phòng lớn ấm áp của Lâm gia, vẫn không nhịn được nói: “Được, vậy cháu phải suy nghĩ cho thật kĩ, ta cũng không nói nhiều nữa, nhưng Tuệ Như, hiện giờ cháu mang theo hai đứa nhỏ, cũng có chút không an toàn, nếu không cô cứ gọi chị dâu cả sang ở cùng cháu mấy ngày?”
“Mấy ngày nữa rồi nói ạ.”
Trong lòng Lý Tuệ Như đã không còn chút kiên nhẫn nào, nhưng vẫn khách khí đợi lão thái thái ra cửa mới đóng cửa lại "sầm” một tiếng.
Sau khi đóng cửa, bà đứng ở đó một lúc, thở dài một hơi, lúc này mới quay người, định vào phòng con gái trấn an con bé một chút, lại không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên đã lấy Lâm Thư đã mở cửa phòng, đang đứng ở cửa.
Lý Tuệ Như bất ngờ một chút, nhìn thấy trong mắt con gái ẩn ẩn nước mắt, trong lòng liền đau.
Bà đi qua kéo Lâm Thư đến ngồi ở sô pha, ôn nhu nói: “Thư Thư, con đừng lo lắng. Con yên tâm, cho dù Chu Thành Chí là ai, bây giờ, mẹ sẽ không gả con cho bất kỳ người nào.”
Tại sao lúc Lâm Triệu Đồng gặp nạn lại thi nhau muốn bức con gái bà gả cho cậu ta, có thể là thứ gì tốt sao?
Lâm Thư “Vâng” một tiếng.
Cô đương nhiên biết mẹ cô sẽ không tùy tiện đem cô gả cho người khác.
Nhưng cô cũng không khỏi lo lắng.
Bởi vì ba cô bị cắt chức, tình cảnh trong nhà lại không tốt, vợ chồng bác cả của ba muốn dựa vào thân phận trưởng bối, ai biết được họ có thể làm ra được loại chuyện gì?
Vừa rồi còn không phải nhắc đến bà nôin của ba ở trong thôn sao?
Hơn nữa, cô còn nghe được trong lòng chị họ Lâm Mỹ Lan ở nhà nói trong “nội dung cốt truyện”, cô phải gả cho tên Chu Thành Chí kia.
Việc này phải nói lại từ hai tháng trước.
Hai tháng trước, ba Lâm Thư vẫn là lãnh đạo ủy ban.
Nhà cô vẫn còn vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng rất vui vẻ, rực rỡ.
Ông cụ Lâm và bà cụ Lâm vẫn luôn hòa ái gần gũi với nhà bọn họ.
Ông nội bà nội qua đời sớm, một chú ba ở nông thôn, nhà bọn họ cùng một nhà ông cụ Lâm vẫn luôn rất gần gũi.
Bọn họ đối xử với cô cùng em trai cô Hữu Phong rất tốt, so với cháu trai cháu gái ruột có khi còn tốt hơn.
Cho đến hơn hai tháng trước, Lâm Thư đột nhiên phát hiện chỉ cần cô cùng với người khác tiếp xúc da thịt, liền có thể cảm nhận được cảm xúc thật sự của đối phương, có đôi khi còn nghe được suy nghĩ trong lòng của đối phương.
Có một lần bà cụ Lâm đến tìm mẹ cô nói chuyện, khuôn mặt tươi cười cầm tay nhỏ của Lâm Thư, nhưng tươi cười trên mặt lại không hề thích hợp, Lâm Thư lại thấy bà ta thật sự vô cùng chán ghét cô.
Còn nghe được lời trong lòng của bà cụ: “Cũng chỉ là một đứa con nuôi, vậy mà Tuệ Như lại nuông chiều nó thành như vậy, ăn mặc đẹp như vậy, tuổi còn nhỏ, lại được mang đồng hồ.... Chiếc đồng hồ này chắc phải tốn mấy chục đồng đi? Nuôi con cháu của cả nhà cộng lại cũng không tiêu nhiều tiền bằng đứa trẻ này. Chắc là đầu óc của Tuệ Như có vấn đề, lúc đầu nếu chọn một đứa trong bốn đứa Quý Bảo, Phúc Bảo, Xảo Lan, Mỹ Lan nhận nuôi thì tốt rồi, dù gì cũng là con cháu nhà họ Lâm, kết quả vậy mà lại chọn một con bé từ đâu không biết.”
Lâm Thư: “...”
Cửa mở rộng khiến gió lạnh thổi vào, bà cụ bị lạnh không nhịn được khẽ run rẩy.
Bà ta nhíu mày, nhìn bên ngoài, lại nhìn cháu dâu, tuy rằng những lời này của Lý Tuệ Như giống như đã có chút đồng ý, nhưng bà lại cảm thấy nhất định là do có lệ đáp lại bà ta.
Thật ra bà ta không muốn đi.
Thấy Lý Tuệ Như đã đứng ở cửa đuổi người, hỡn nữa việc quan trọng nhất vẫn là thuyết phục Lý Tuệ Như đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng trước khi bước ra cửa, bà ta quay lại nhìn căn phòng lớn ấm áp của Lâm gia, vẫn không nhịn được nói: “Được, vậy cháu phải suy nghĩ cho thật kĩ, ta cũng không nói nhiều nữa, nhưng Tuệ Như, hiện giờ cháu mang theo hai đứa nhỏ, cũng có chút không an toàn, nếu không cô cứ gọi chị dâu cả sang ở cùng cháu mấy ngày?”
“Mấy ngày nữa rồi nói ạ.”
Trong lòng Lý Tuệ Như đã không còn chút kiên nhẫn nào, nhưng vẫn khách khí đợi lão thái thái ra cửa mới đóng cửa lại "sầm” một tiếng.
Sau khi đóng cửa, bà đứng ở đó một lúc, thở dài một hơi, lúc này mới quay người, định vào phòng con gái trấn an con bé một chút, lại không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên đã lấy Lâm Thư đã mở cửa phòng, đang đứng ở cửa.
Lý Tuệ Như bất ngờ một chút, nhìn thấy trong mắt con gái ẩn ẩn nước mắt, trong lòng liền đau.
Bà đi qua kéo Lâm Thư đến ngồi ở sô pha, ôn nhu nói: “Thư Thư, con đừng lo lắng. Con yên tâm, cho dù Chu Thành Chí là ai, bây giờ, mẹ sẽ không gả con cho bất kỳ người nào.”
Tại sao lúc Lâm Triệu Đồng gặp nạn lại thi nhau muốn bức con gái bà gả cho cậu ta, có thể là thứ gì tốt sao?
Lâm Thư “Vâng” một tiếng.
Cô đương nhiên biết mẹ cô sẽ không tùy tiện đem cô gả cho người khác.
Nhưng cô cũng không khỏi lo lắng.
Bởi vì ba cô bị cắt chức, tình cảnh trong nhà lại không tốt, vợ chồng bác cả của ba muốn dựa vào thân phận trưởng bối, ai biết được họ có thể làm ra được loại chuyện gì?
Vừa rồi còn không phải nhắc đến bà nôin của ba ở trong thôn sao?
Hơn nữa, cô còn nghe được trong lòng chị họ Lâm Mỹ Lan ở nhà nói trong “nội dung cốt truyện”, cô phải gả cho tên Chu Thành Chí kia.
Việc này phải nói lại từ hai tháng trước.
Hai tháng trước, ba Lâm Thư vẫn là lãnh đạo ủy ban.
Nhà cô vẫn còn vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng rất vui vẻ, rực rỡ.
Ông cụ Lâm và bà cụ Lâm vẫn luôn hòa ái gần gũi với nhà bọn họ.
Ông nội bà nội qua đời sớm, một chú ba ở nông thôn, nhà bọn họ cùng một nhà ông cụ Lâm vẫn luôn rất gần gũi.
Bọn họ đối xử với cô cùng em trai cô Hữu Phong rất tốt, so với cháu trai cháu gái ruột có khi còn tốt hơn.
Cho đến hơn hai tháng trước, Lâm Thư đột nhiên phát hiện chỉ cần cô cùng với người khác tiếp xúc da thịt, liền có thể cảm nhận được cảm xúc thật sự của đối phương, có đôi khi còn nghe được suy nghĩ trong lòng của đối phương.
Có một lần bà cụ Lâm đến tìm mẹ cô nói chuyện, khuôn mặt tươi cười cầm tay nhỏ của Lâm Thư, nhưng tươi cười trên mặt lại không hề thích hợp, Lâm Thư lại thấy bà ta thật sự vô cùng chán ghét cô.
Còn nghe được lời trong lòng của bà cụ: “Cũng chỉ là một đứa con nuôi, vậy mà Tuệ Như lại nuông chiều nó thành như vậy, ăn mặc đẹp như vậy, tuổi còn nhỏ, lại được mang đồng hồ.... Chiếc đồng hồ này chắc phải tốn mấy chục đồng đi? Nuôi con cháu của cả nhà cộng lại cũng không tiêu nhiều tiền bằng đứa trẻ này. Chắc là đầu óc của Tuệ Như có vấn đề, lúc đầu nếu chọn một đứa trong bốn đứa Quý Bảo, Phúc Bảo, Xảo Lan, Mỹ Lan nhận nuôi thì tốt rồi, dù gì cũng là con cháu nhà họ Lâm, kết quả vậy mà lại chọn một con bé từ đâu không biết.”
Lâm Thư: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro