Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 4
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Quý Bảo, Phúc Bảo, Xảo Lan, Mỹ Lan đều là cháu gái của Lâm lão thái thái, nhóm anh chị em họ của Lâm Thư.
Lâm Thư cũng không phải là con gái ruột của ba mẹ cô.
Là Lý Tuệ Như nhặt được cô ở ven đường, trời tuyết lớn, được bọc trong một cái tã lót ném vào trong tuyết, lúc Lý Tuệ Như nhặt được cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đông lạnh đến tím ngắt, thật vất vả mới có thể cứu sống.
Cũng đúng lúc đó Lâm Triệu Đồng và Lý Tuệ Như kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, cho nên vẫn luôn coi Lâm Thư là con gái ruột mà tỉ mỉ nuôi nấng.
Về phần em trai Hữu Phong của cô, là lúc Lâm Thư lên tám tuổi, Lý Tuệ Như có thai ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù lại sinh thêm được một đứa, nhưng tình yêu thương của hai người đối với Lâm Thư vẫn không thay đổi.
Lâm Thư biết mình không phải con ruột là do tình cờ nghe được mấy người thân cận với ông nội nói chuyện phiếm.
Đương nhiên cô cũng loáng thoáng cảm nhận được mấy người thân thích này đều cảm thấy ba mẹ cô nên nhận nuôi một trong số những người anh chị em họ kia, nhưng nghe lỏm được, với nghe từ miệng của ba mẹ vẫn là khác nhau.
Dù sao bình thường bọn họ vẫn luôn thân thiết với cô hơn cả mấy đứa cháu ruột.
Những người khác đương nhiên cũng sẽ không nói ra cảm xúc thật.
Cũng không quá quan trọng.
Nhưng khó hiểu nhất vẫn là mấy lời trong lòng của chị họ Lâm Mỹ Lan.
Một lần Lâm Mỹ Lan lại lấy một mảnh vải hoa làm một bông hoa nhỏ cài trên đầu, đang lúc lôi kéo cô rồi thân thiết gọi cô là “em gái”, cô ta nói: “Em gái, em lớn lên thật đẹp, làm thế nào mà da lại có thể đẹp như thế”, nhưng một bên lại nghe được mấy lời trong lòng của cô ta, “Ai, thật là xinh đẹp, nếu mình trực tiếp xuyên qua trên người cô ta thì tốt rồi, một pháo hôi lại trưởng thành xinh đẹp nhưu vậy, cũng quá lãng phí rồi!”
Lâm Thư: !!!
Cái gì mà “trực tiếp xuyên qua trên người cô? “một pháo hôi”?
Lâm Thư nghe được những lời quỷ dị Lâm Mỹ Lan nói, cho nên chịu đựng cảm giác khó chịu mà cầm bàn tay cũng được dưỡng rất tốt của Lâm Mỹ Lan, rồi thỉnh thoảng lại nghe được không ít chuyện.
“Nhưng cũng khó trách lớn lên xinh đẹp như vậy, con gái của nữ chính mà, đáng tiếc lại là pháo hôi, gia thế tốt như vậy, mặt xinh như vậy, lại bị gả cho tên điên Chu Thành Chí kia, kết quả cũng không thể ly hôn, lại bị Chu Thành Chí đâm rất nhiều nhát dao...”
“Có nên giúp cô ta không đây?”
Lâm Mỹ Lan do dự rất lâu.
Cô ta cũng cảm thấy Lâm Thư rất đáng thương, cũng rất đáng tiếc, cảm thấy cô ta hẳn là nên nói giúp cho cô.
Nhưng đây là nội dung cốt truyện.
Lại nói nội dung tác phẩm này, chính bởi vì Lâm Thư gả cho Chu Thành Chí, Chu Thành Chí giúp đỡ giải quyết chuyện công việc của hai đứa em trai của cô ta là Lâm Quý Bảo và Lâm Phúc Bảo, cũng giúp cô ta có mặt trong danh sách đề cử đi học đại học công nông binh.
Tuy rằng năm 77 kì thi đại học sẽ được khôi phục, nhưng kiếp trước Lâm Mỹ Lan là một học tra, cho dù kì thi đại học được khôi phục thì hiện giờ cô ta cũng đã 21 tuổi, 5 năm nữa mới đến năm 77, lúc đó cô ta cũng đã hai mươi sáu tuổi, cũng đã lớn tuổi.
Hơn nữa bây giờ cô ta đang làm việc ở xưởng dệt, mỗi ngày đều phải dậy sớm để đi làm, hiện tại còn chưa cải cách, căn bản năm năm này cô ta cũng không thể làm gì, không thể làm theo ý mình, không thể kiếm tiền, mỗi ngày đều phải cũng người nhà họ Lâm chen chúc ở trong nhà ... Cô ta có điều kiện gì để thi đại học?
“Bỏ đi, mình còn muốn tiếp tục ăn dưa, không muốn làm rối loạn nội dung cốt truyện đâu.”
Lâm Thư cũng không phải là con gái ruột của ba mẹ cô.
Là Lý Tuệ Như nhặt được cô ở ven đường, trời tuyết lớn, được bọc trong một cái tã lót ném vào trong tuyết, lúc Lý Tuệ Như nhặt được cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đông lạnh đến tím ngắt, thật vất vả mới có thể cứu sống.
Cũng đúng lúc đó Lâm Triệu Đồng và Lý Tuệ Như kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, cho nên vẫn luôn coi Lâm Thư là con gái ruột mà tỉ mỉ nuôi nấng.
Về phần em trai Hữu Phong của cô, là lúc Lâm Thư lên tám tuổi, Lý Tuệ Như có thai ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù lại sinh thêm được một đứa, nhưng tình yêu thương của hai người đối với Lâm Thư vẫn không thay đổi.
Lâm Thư biết mình không phải con ruột là do tình cờ nghe được mấy người thân cận với ông nội nói chuyện phiếm.
Đương nhiên cô cũng loáng thoáng cảm nhận được mấy người thân thích này đều cảm thấy ba mẹ cô nên nhận nuôi một trong số những người anh chị em họ kia, nhưng nghe lỏm được, với nghe từ miệng của ba mẹ vẫn là khác nhau.
Dù sao bình thường bọn họ vẫn luôn thân thiết với cô hơn cả mấy đứa cháu ruột.
Những người khác đương nhiên cũng sẽ không nói ra cảm xúc thật.
Cũng không quá quan trọng.
Nhưng khó hiểu nhất vẫn là mấy lời trong lòng của chị họ Lâm Mỹ Lan.
Một lần Lâm Mỹ Lan lại lấy một mảnh vải hoa làm một bông hoa nhỏ cài trên đầu, đang lúc lôi kéo cô rồi thân thiết gọi cô là “em gái”, cô ta nói: “Em gái, em lớn lên thật đẹp, làm thế nào mà da lại có thể đẹp như thế”, nhưng một bên lại nghe được mấy lời trong lòng của cô ta, “Ai, thật là xinh đẹp, nếu mình trực tiếp xuyên qua trên người cô ta thì tốt rồi, một pháo hôi lại trưởng thành xinh đẹp nhưu vậy, cũng quá lãng phí rồi!”
Lâm Thư: !!!
Cái gì mà “trực tiếp xuyên qua trên người cô? “một pháo hôi”?
Lâm Thư nghe được những lời quỷ dị Lâm Mỹ Lan nói, cho nên chịu đựng cảm giác khó chịu mà cầm bàn tay cũng được dưỡng rất tốt của Lâm Mỹ Lan, rồi thỉnh thoảng lại nghe được không ít chuyện.
“Nhưng cũng khó trách lớn lên xinh đẹp như vậy, con gái của nữ chính mà, đáng tiếc lại là pháo hôi, gia thế tốt như vậy, mặt xinh như vậy, lại bị gả cho tên điên Chu Thành Chí kia, kết quả cũng không thể ly hôn, lại bị Chu Thành Chí đâm rất nhiều nhát dao...”
“Có nên giúp cô ta không đây?”
Lâm Mỹ Lan do dự rất lâu.
Cô ta cũng cảm thấy Lâm Thư rất đáng thương, cũng rất đáng tiếc, cảm thấy cô ta hẳn là nên nói giúp cho cô.
Nhưng đây là nội dung cốt truyện.
Lại nói nội dung tác phẩm này, chính bởi vì Lâm Thư gả cho Chu Thành Chí, Chu Thành Chí giúp đỡ giải quyết chuyện công việc của hai đứa em trai của cô ta là Lâm Quý Bảo và Lâm Phúc Bảo, cũng giúp cô ta có mặt trong danh sách đề cử đi học đại học công nông binh.
Tuy rằng năm 77 kì thi đại học sẽ được khôi phục, nhưng kiếp trước Lâm Mỹ Lan là một học tra, cho dù kì thi đại học được khôi phục thì hiện giờ cô ta cũng đã 21 tuổi, 5 năm nữa mới đến năm 77, lúc đó cô ta cũng đã hai mươi sáu tuổi, cũng đã lớn tuổi.
Hơn nữa bây giờ cô ta đang làm việc ở xưởng dệt, mỗi ngày đều phải dậy sớm để đi làm, hiện tại còn chưa cải cách, căn bản năm năm này cô ta cũng không thể làm gì, không thể làm theo ý mình, không thể kiếm tiền, mỗi ngày đều phải cũng người nhà họ Lâm chen chúc ở trong nhà ... Cô ta có điều kiện gì để thi đại học?
“Bỏ đi, mình còn muốn tiếp tục ăn dưa, không muốn làm rối loạn nội dung cốt truyện đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro