Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 27
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
"Thím này, sau này phiền thím nếu muốn bôi nhọ người khác thì nhớ mang bằng chứng ra, thím cũng không quen biết gì tôi, dựa vào đâu mà nói tôi đã có người yêu trong thành phố, bắt cá hai tay, có ý đồ xấu với anh Lương, thím không phải nói xấu nữa, mà là vu khống, bôi nhọ người khác!"
Bình thường Lâm Thư luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, trông vô cùng mỏng manh yếu đuối, ai mà biết được cô cũng có lúc tức giận như vậy cơ chứ?
Mặt bà cô họ Chu kia lập tức đỏ bừng, nghe cô kết tội thì nhảy dựng lên.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Thư, tuy bà ta có chút sợ hãi nhưng vẫn gân cổ lên cãi: "Cô, cái cô này, sao cô lại nói năng như vậy?! Cô là ai mà dám đến thôn Lương chúng tôi hống hách ngang ngược như thế!"
"Đã bảo con bé là con dâu tôi rồi cơ mà!"
Dì Hồ kéo Lâm Thư ra rồi nói với bà cô họ Chu kia: "Con bé hống hách ngang ngược á? Bà nói xấu sau lưng người ta xong lại bảo người ta hống hách ngang ngược à? Con bé hống hách chỗ nào? Nếu nói đến hống hách thì không phải nên hỏi bà trước sao? Bà nói xấu sau lưng người khác nhưng lại sợ người ta nói xấu mình à? Bà đang bắt nạt ai vậy?"
Bà cô họ Chu tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, vốn dĩ bà ta đã miệng hùm gan sứa rồi, dì Hồ lại đâm thêm một nhát như thế, bà ta lại càng hoảng, lẩm bẩm: "Cũng không phải tôi nói, tôi chỉ là nghe nói vậy thôi, mọi người đều nói như thế mà."
"Nhưng tôi chỉ nghe thấy mình bà nói thôi!"
Dì Hồ hừ một tiếng, tức giận nói: "Lần này là lần đầu tiên, coi như tôi bỏ qua, nhưng hôm nay tôi đã nói rõ ràng rồi, sau này mà còn có ai dám nói xấu Lâm Thư nhà tôi, tôi sẽ đến thẳng trụ sở đại đội, đề nghị mở một cuộc họp phê bình, thế nào, dám nhân lúc Tiến Tích nhà tôi đi bộ đội vắng nhà mà ăn hiếp nhà tôi à?!"
Bà cô họ Chu kia cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo.
Đến cái mặt già nhăn nheo này cũng không giữ được nữa.
Ôi chao, chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà, có cần phải như vậy không?
Mà Lâm Thư đứng một bên vốn còn đang tức giận, nghe dì Hồ nói vậy vừa áy náy vừa cảm động, nước mắt chỉ chực trào ra.
Lúc lời dì Hồ đến tai Điền Thu Hồng, bà ta tức giận đến nỗi suýt thì ngất xỉu.
Nhà Điền Thu Hồng ầm ĩ tiếng mắng chửi của bà ta: "Khốn kiếp, bà ta như thế này bảo sao thằng con mãi không tìm được vợ, cái que củi gió thổi cũng bay mà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không có lửa làm sao có khói, nếu không có gì thì sao người ta lại dễ dàng cho cô ta chức vụ ấy được? Người thì như da bọc xương, nhìn là đã biết không đẻ được con rồi, gả cho thằng chó kia làm gì, để cho nó vừa bị cắm sừng, vừa không có con nối dõi đi…"
"Mẹ!"
Mấy hôm nay tâm trạng của Cao Hiểu Liên đã cực kỳ khó chịu, lại nghe mẹ mình chửi càng ngày càng quá đáng không nhịn được nữa, đỏ mắt nói: "Mẹ nói cái gì vậy, nếu để dì Hồ nghe thấy thì con phải làm sao giờ?"
Nói xong thì không nhịn được òa lên khóc nức nở, vội vàng che mặt quay người chạy về phòng.
Điền Thu Hồng xót con gái, thấy con gái mình như vậy đành đi theo cô ấy vào phòng. Cao Hiểu Liên nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, khóc nức nở. Thấy con gái như vậy, Điền Thu Hồng lòng đau như cắt, bà ta ngồi bên mép giường khuyên nhủ: "Thôi được rồi, mẹ không nói nữa, Tiểu Liên à, người nhà họ Lương đúng là không biết tốt xấu, chúng ta kệ họ đi được không? Đừng khóc nữa, thực ra ngay từ đầu mẹ đã không ưng gì thằng nhóc Lương Tiến Tích này rồi. Nó từ nhỏ đã là đứa thô lỗ, đi bộ đội nghe thì cũng hay đấy, nhưng con cứ thử nghĩ mà xem, lấy nó rồi mấy năm về nhà được mấy lần, con ở nhà có khác gì góa bụa hay không? Chẳng bằng bây giờ lấy một thằng công chức ở xã huyện ổn định có phải tốt hơn không?"
Cao Hiểu Liên ấm ức, mẹ à, mấy ông cán bộ xã huyện còn mấy người ở tuổi lấy vợ được nữa, mẹ thấy lấy họ vinh hạnh lắm sao? Có thì chắc cũng chỉ có người trong thôn là thấy vinh hạnh thôi.
Bọn họ có đẹp trai bằng nửa anh Lương không?
Hơn nữa bây giờ chức vị trong quân đội của anh Lương đã là phó doanh trưởng, đã thế còn tốt nghiệp trường quân đội, tương lai chắc chắn có thể tiến xa hơn, mấy anh nhân viên của Hợp tác xã mua bán với tài xế xe tải làm sao mà sánh với anh được?
Nhưng cô ấy cũng không nói gì với mẹ.
Nói cũng chẳng có ích gì, người ta đã có người yêu rồi, cô ấy cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.
*****
Bình thường Lâm Thư luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, trông vô cùng mỏng manh yếu đuối, ai mà biết được cô cũng có lúc tức giận như vậy cơ chứ?
Mặt bà cô họ Chu kia lập tức đỏ bừng, nghe cô kết tội thì nhảy dựng lên.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Thư, tuy bà ta có chút sợ hãi nhưng vẫn gân cổ lên cãi: "Cô, cái cô này, sao cô lại nói năng như vậy?! Cô là ai mà dám đến thôn Lương chúng tôi hống hách ngang ngược như thế!"
"Đã bảo con bé là con dâu tôi rồi cơ mà!"
Dì Hồ kéo Lâm Thư ra rồi nói với bà cô họ Chu kia: "Con bé hống hách ngang ngược á? Bà nói xấu sau lưng người ta xong lại bảo người ta hống hách ngang ngược à? Con bé hống hách chỗ nào? Nếu nói đến hống hách thì không phải nên hỏi bà trước sao? Bà nói xấu sau lưng người khác nhưng lại sợ người ta nói xấu mình à? Bà đang bắt nạt ai vậy?"
Bà cô họ Chu tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, vốn dĩ bà ta đã miệng hùm gan sứa rồi, dì Hồ lại đâm thêm một nhát như thế, bà ta lại càng hoảng, lẩm bẩm: "Cũng không phải tôi nói, tôi chỉ là nghe nói vậy thôi, mọi người đều nói như thế mà."
"Nhưng tôi chỉ nghe thấy mình bà nói thôi!"
Dì Hồ hừ một tiếng, tức giận nói: "Lần này là lần đầu tiên, coi như tôi bỏ qua, nhưng hôm nay tôi đã nói rõ ràng rồi, sau này mà còn có ai dám nói xấu Lâm Thư nhà tôi, tôi sẽ đến thẳng trụ sở đại đội, đề nghị mở một cuộc họp phê bình, thế nào, dám nhân lúc Tiến Tích nhà tôi đi bộ đội vắng nhà mà ăn hiếp nhà tôi à?!"
Bà cô họ Chu kia cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo.
Đến cái mặt già nhăn nheo này cũng không giữ được nữa.
Ôi chao, chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà, có cần phải như vậy không?
Mà Lâm Thư đứng một bên vốn còn đang tức giận, nghe dì Hồ nói vậy vừa áy náy vừa cảm động, nước mắt chỉ chực trào ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc lời dì Hồ đến tai Điền Thu Hồng, bà ta tức giận đến nỗi suýt thì ngất xỉu.
Nhà Điền Thu Hồng ầm ĩ tiếng mắng chửi của bà ta: "Khốn kiếp, bà ta như thế này bảo sao thằng con mãi không tìm được vợ, cái que củi gió thổi cũng bay mà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không có lửa làm sao có khói, nếu không có gì thì sao người ta lại dễ dàng cho cô ta chức vụ ấy được? Người thì như da bọc xương, nhìn là đã biết không đẻ được con rồi, gả cho thằng chó kia làm gì, để cho nó vừa bị cắm sừng, vừa không có con nối dõi đi…"
"Mẹ!"
Mấy hôm nay tâm trạng của Cao Hiểu Liên đã cực kỳ khó chịu, lại nghe mẹ mình chửi càng ngày càng quá đáng không nhịn được nữa, đỏ mắt nói: "Mẹ nói cái gì vậy, nếu để dì Hồ nghe thấy thì con phải làm sao giờ?"
Nói xong thì không nhịn được òa lên khóc nức nở, vội vàng che mặt quay người chạy về phòng.
Điền Thu Hồng xót con gái, thấy con gái mình như vậy đành đi theo cô ấy vào phòng. Cao Hiểu Liên nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, khóc nức nở. Thấy con gái như vậy, Điền Thu Hồng lòng đau như cắt, bà ta ngồi bên mép giường khuyên nhủ: "Thôi được rồi, mẹ không nói nữa, Tiểu Liên à, người nhà họ Lương đúng là không biết tốt xấu, chúng ta kệ họ đi được không? Đừng khóc nữa, thực ra ngay từ đầu mẹ đã không ưng gì thằng nhóc Lương Tiến Tích này rồi. Nó từ nhỏ đã là đứa thô lỗ, đi bộ đội nghe thì cũng hay đấy, nhưng con cứ thử nghĩ mà xem, lấy nó rồi mấy năm về nhà được mấy lần, con ở nhà có khác gì góa bụa hay không? Chẳng bằng bây giờ lấy một thằng công chức ở xã huyện ổn định có phải tốt hơn không?"
Cao Hiểu Liên ấm ức, mẹ à, mấy ông cán bộ xã huyện còn mấy người ở tuổi lấy vợ được nữa, mẹ thấy lấy họ vinh hạnh lắm sao? Có thì chắc cũng chỉ có người trong thôn là thấy vinh hạnh thôi.
Bọn họ có đẹp trai bằng nửa anh Lương không?
Hơn nữa bây giờ chức vị trong quân đội của anh Lương đã là phó doanh trưởng, đã thế còn tốt nghiệp trường quân đội, tương lai chắc chắn có thể tiến xa hơn, mấy anh nhân viên của Hợp tác xã mua bán với tài xế xe tải làm sao mà sánh với anh được?
Nhưng cô ấy cũng không nói gì với mẹ.
Nói cũng chẳng có ích gì, người ta đã có người yêu rồi, cô ấy cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro