Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 33
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
“Ôi, ôi!”
Bà Cao ôm ngực, gào lên: “Nhìn đi, nhìn đi kìa, tao nuôi con gà nó còn biết đẻ trứng, lấy một đứa con dâu về để nó cãi mẹ chồng nó chem chẻm như thế này đây!”
Bà Cao cũng chỉ là một kẻ miệng cọp gan thỏ, bình thường Lương Đông Hà cũng không nói gì, mắng cũng không đáp trả lại, nhưng nếu chị ấy thật sự nổi giận thì rất đáng sợ, bà Cao nhìn Lương Đông Hà trừng mắt nhìn mình như vậy cũng thấy sợ, quay đầu than thở với con trai.
Mặt mũi Cao Trọng Bình sa sầm không nói gì.
Ngược lại ông Cao thấy vậy thì nhíu mày, nói: “Bà bớt nói đi cái xem nào, loại chuyện này thì làm gì được? Chỉ là vốn tưởng bao giờ Trọng Văn ra trường, Lan Trân và bên đại đội của Đại Thủy có thể sắp xếp cho nó một công việc ổn định, nhưng mà như bây giờ thì có vẻ hơi khó rồi.”
Cao Đại Thủy là ba của Cao Hiểu Liên, đội trưởng đội sản xuất thôn Cao.
Ông ta nói rồi nhìn Lương Đông Hà, nói: “Thôi được rồi, cả nhà ngồi xuống ăn cơm đi.”
Rồi cầm một cái bánh rau dại để vào bát Trân Trân, nói: “Đừng khóc nữa, ăn đi”.
Đêm ngủ Cao Trọng Bình hỏi Lương Đông Hà: “Tết năm nay Tiến Tích có định về nhà không?”
Lương Đông Hà nằm trong không muốn trả lời anh ta.
Năm đó chị ấy cảm thấy anh ta là người có trách nhiệm, tận tụy hết lòng, một lòng muốn gả cho anh ta, nhưng thứ tình cảm này đã bị bào mòn dần sau những trận cãi vã và thất vọng tích tụ lại.
Cao Trọng Bình cũng không cần nghe chị ấy trả lời, nói tiếp: “Hai ngày nay em về nhà mẹ đẻ xem thế nào đi, thứ nhất là khuyên nhủ dì em, tốt xấu gì cũng phải nể mặt quan hệ của em với gia đình Đại Thủy, cũng đừng cứng nhắc quá, nhường nhịn một chút, thứ hai em cũng thử hỏi dì xem, hỏi xem bao giờ Tiến Tích về, nhờ Tiến Tích giúp Trọng Văn tìm một công việc, không thì giới thiệu cho nó đi bộ đội cũng được.”
Lương Đông Hà cười lạnh một tiếng.
Cứ ở đấy mà nằm mơ giữa ban ngày đi.
*****
Bên công xã Nghiêu Sơn xảy ra chuyện như vậy, cực kì náo nhiệt, trên Tây Châu cũng không hề kém cạnh.
Tuy vừa không đành lòng vừa lo lắng cho con trai nhưng Lý Tuệ Như sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc nên vẫn quyết định lên tàu rời Tây Châu ngay trong đêm Lâm Thư rời đi.
Mãi mấy ngày sau bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan mới biết cả hai mẹ con Lý Tuệ Như và Lâm Thư đều đi mất rồi.
Bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan xách theo giỏ bánh xốp đến “hỏi thăm” Lý Tuệ Như và Lâm Thư, ai ngờ người mở cửa lại là một người phụ nữ trung niên xa lạ, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới nhưng cũng không mời họ vào nhà, không thiện cảm hỏi: “Hai người tìm ai?”
Bà cụ Lâm không thích thái độ của người kia.
Bà ta lạnh mặt hỏi: “Tuệ Như có ở nhà không?”
“Ở đây không có người này!”
Người phụ nữ trung niên nói xong lập tức đóng cửa.
“Này, thái độ của bà là sao?”
Bà cụ Lâm càu nhàu: “Tôi là bác gái của người sống ở nhà này, bà là ai hả?”
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, nói: “À, ý bà là người sống ở ngôi nhà này trước đó ấy à? Bọn họ chuyển đi rồi, bây giờ đây là nhà của tôi.”
Nói rồi đóng cửa đến “rầm” một cái, tiếng động lớn đến mức bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan đều giật bắn mình.
Bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan khó hiểu nhìn nhau.
Chuyển đi?
Chuyển đi đâu rồi?
Mặc dù Lâm Mỹ Lan là người xuyên sách đến, nhưng cả nhà Lý Tuệ Như và Lâm Thư lại không phải là nhân vật chính, cô ta cũng không biết hai mẹ con họ có đúng là chuyển đi thật không.
Nhưng cô ta cũng không lo lắng gì mấy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bà ơi, đây là khu ủy ban thành phố, chú họ đã bị điều xuống, nhà này cũng chưa chắc đã bị thu hồi, chúng ta thử xuống dưới hỏi nhà khác xem, hoặc là đi hỏi bảo vệ ở cổng khu đi.”
Bà cụ Lâm nghĩ thấy cũng có lý, nghĩ căn nhà tốt như thế mà lại bị người khác lấy mất thì đúng là xót của, nói: “Ừ, đúng vậy!”
Trước đây hai người họ cũng thường tới đây, cũng quen khá nhiều người.
Vừa xuống tầng dưới thì gặp một bà thím khá thân quen.
Bà cụ Lâm gấp gáp bước đến chào hỏi: “Bà Diêu đấy à, bà có biết hai mẹ con cháu dâu tôi chuyển đi đâu rồi không?”
Lúc trước thím Diêu vẫn rất khách sáo với bà cụ Lâm, nhưng giờ lại rất lạnh nhạt, bà nhìn bà cụ Lâm, nói: “Không biết, không phải đó là cháu dâu bà à?”
Rồi bà xoay người bỏ đi trước vẻ mặt cứng đờ của bà cụ Lâm.
Bà cụ Lâm nổi giận, bà ta không biết lúc thím Diêu quay người đi còn nhổ một cái.
Lý Tuệ Như không phải người có thể nhẫn nhịn chịu nhục, cũng không phải người không biết tính toán.
Bà không thể rời đi mà không có chuẩn bị gì được.
Bà Cao ôm ngực, gào lên: “Nhìn đi, nhìn đi kìa, tao nuôi con gà nó còn biết đẻ trứng, lấy một đứa con dâu về để nó cãi mẹ chồng nó chem chẻm như thế này đây!”
Bà Cao cũng chỉ là một kẻ miệng cọp gan thỏ, bình thường Lương Đông Hà cũng không nói gì, mắng cũng không đáp trả lại, nhưng nếu chị ấy thật sự nổi giận thì rất đáng sợ, bà Cao nhìn Lương Đông Hà trừng mắt nhìn mình như vậy cũng thấy sợ, quay đầu than thở với con trai.
Mặt mũi Cao Trọng Bình sa sầm không nói gì.
Ngược lại ông Cao thấy vậy thì nhíu mày, nói: “Bà bớt nói đi cái xem nào, loại chuyện này thì làm gì được? Chỉ là vốn tưởng bao giờ Trọng Văn ra trường, Lan Trân và bên đại đội của Đại Thủy có thể sắp xếp cho nó một công việc ổn định, nhưng mà như bây giờ thì có vẻ hơi khó rồi.”
Cao Đại Thủy là ba của Cao Hiểu Liên, đội trưởng đội sản xuất thôn Cao.
Ông ta nói rồi nhìn Lương Đông Hà, nói: “Thôi được rồi, cả nhà ngồi xuống ăn cơm đi.”
Rồi cầm một cái bánh rau dại để vào bát Trân Trân, nói: “Đừng khóc nữa, ăn đi”.
Đêm ngủ Cao Trọng Bình hỏi Lương Đông Hà: “Tết năm nay Tiến Tích có định về nhà không?”
Lương Đông Hà nằm trong không muốn trả lời anh ta.
Năm đó chị ấy cảm thấy anh ta là người có trách nhiệm, tận tụy hết lòng, một lòng muốn gả cho anh ta, nhưng thứ tình cảm này đã bị bào mòn dần sau những trận cãi vã và thất vọng tích tụ lại.
Cao Trọng Bình cũng không cần nghe chị ấy trả lời, nói tiếp: “Hai ngày nay em về nhà mẹ đẻ xem thế nào đi, thứ nhất là khuyên nhủ dì em, tốt xấu gì cũng phải nể mặt quan hệ của em với gia đình Đại Thủy, cũng đừng cứng nhắc quá, nhường nhịn một chút, thứ hai em cũng thử hỏi dì xem, hỏi xem bao giờ Tiến Tích về, nhờ Tiến Tích giúp Trọng Văn tìm một công việc, không thì giới thiệu cho nó đi bộ đội cũng được.”
Lương Đông Hà cười lạnh một tiếng.
Cứ ở đấy mà nằm mơ giữa ban ngày đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*****
Bên công xã Nghiêu Sơn xảy ra chuyện như vậy, cực kì náo nhiệt, trên Tây Châu cũng không hề kém cạnh.
Tuy vừa không đành lòng vừa lo lắng cho con trai nhưng Lý Tuệ Như sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc nên vẫn quyết định lên tàu rời Tây Châu ngay trong đêm Lâm Thư rời đi.
Mãi mấy ngày sau bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan mới biết cả hai mẹ con Lý Tuệ Như và Lâm Thư đều đi mất rồi.
Bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan xách theo giỏ bánh xốp đến “hỏi thăm” Lý Tuệ Như và Lâm Thư, ai ngờ người mở cửa lại là một người phụ nữ trung niên xa lạ, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới nhưng cũng không mời họ vào nhà, không thiện cảm hỏi: “Hai người tìm ai?”
Bà cụ Lâm không thích thái độ của người kia.
Bà ta lạnh mặt hỏi: “Tuệ Như có ở nhà không?”
“Ở đây không có người này!”
Người phụ nữ trung niên nói xong lập tức đóng cửa.
“Này, thái độ của bà là sao?”
Bà cụ Lâm càu nhàu: “Tôi là bác gái của người sống ở nhà này, bà là ai hả?”
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, nói: “À, ý bà là người sống ở ngôi nhà này trước đó ấy à? Bọn họ chuyển đi rồi, bây giờ đây là nhà của tôi.”
Nói rồi đóng cửa đến “rầm” một cái, tiếng động lớn đến mức bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan đều giật bắn mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan khó hiểu nhìn nhau.
Chuyển đi?
Chuyển đi đâu rồi?
Mặc dù Lâm Mỹ Lan là người xuyên sách đến, nhưng cả nhà Lý Tuệ Như và Lâm Thư lại không phải là nhân vật chính, cô ta cũng không biết hai mẹ con họ có đúng là chuyển đi thật không.
Nhưng cô ta cũng không lo lắng gì mấy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bà ơi, đây là khu ủy ban thành phố, chú họ đã bị điều xuống, nhà này cũng chưa chắc đã bị thu hồi, chúng ta thử xuống dưới hỏi nhà khác xem, hoặc là đi hỏi bảo vệ ở cổng khu đi.”
Bà cụ Lâm nghĩ thấy cũng có lý, nghĩ căn nhà tốt như thế mà lại bị người khác lấy mất thì đúng là xót của, nói: “Ừ, đúng vậy!”
Trước đây hai người họ cũng thường tới đây, cũng quen khá nhiều người.
Vừa xuống tầng dưới thì gặp một bà thím khá thân quen.
Bà cụ Lâm gấp gáp bước đến chào hỏi: “Bà Diêu đấy à, bà có biết hai mẹ con cháu dâu tôi chuyển đi đâu rồi không?”
Lúc trước thím Diêu vẫn rất khách sáo với bà cụ Lâm, nhưng giờ lại rất lạnh nhạt, bà nhìn bà cụ Lâm, nói: “Không biết, không phải đó là cháu dâu bà à?”
Rồi bà xoay người bỏ đi trước vẻ mặt cứng đờ của bà cụ Lâm.
Bà cụ Lâm nổi giận, bà ta không biết lúc thím Diêu quay người đi còn nhổ một cái.
Lý Tuệ Như không phải người có thể nhẫn nhịn chịu nhục, cũng không phải người không biết tính toán.
Bà không thể rời đi mà không có chuẩn bị gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro