Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 34
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Bà đã mang rất nhiều đồ đạc trong nhà không tiện mang theo phân phát cho mấy nhà hàng xóm thân quen, cũng kể cho họ hoàn cảnh gia đình mình.
Bà nói từ khi chồng bà bị điều xuống, bác gái nhà mình luôn tìm mọi cách để bán con gái bà đi đổi lấy lợi lộc, bà không còn cách nào khác nên đành đưa con gái mình xuống nông thôn, gửi con trai mình ở nhà bạn tốt, bản thân bà cũng sắp phải đi một chuyến đến Cam Nam, nếu như bác gái của bà tới đây, mong mọi người đừng để ý đến bà ta.
Mọi người: !!!
Lâm Thư rất xinh đẹp, mọi người trong khu nhà ai nhìn cũng quý.
Ai ngờ nhà vừa mới gặp chuyện không may, người thân ruột thịt trong nhà đã có ý đồ xấu xa như vậy, chèn ép gia đình nhà họ Lâm đến chia năm xẻ bảy.
Người sống trong khu nhà bị điều xuống không ít, cho dù không bị điều xuống, vẫn giữ chức cũng cực kỳ khinh thường chuyện này.
Cho nên cả nhà bà cụ Lâm đã mất hết thanh danh trong khu nhà này rồi!
Bà cụ Lâm vẫn chưa biết gì cả.
Bà ta chỉ nghĩ là cháu trai bà ta bị điều xuống, khiến cho mọi người trong khu nhà đều khinh thường bà ta!
Bà cụ Lâm không hỏi được gì thím Diêu lại ra cổng khu nhà hỏi, nhưng cũng không hỏi được gì, chạy đi chạy lại cả ngày làm bà cụ Lâm bừng bừng tức giận, mắng Lý Tuệ Như không biết kính trên nhường dưới, chuyện lớn như vậy mà không thấy thông báo gì cho nhà họ, đáng lẽ năm đó nên ngăn cản em trai em dâu nhận đứa con dâu này.
Lâm Mỹ Lan chán nản nói: “Bà nội, hay là chúng ta đi hỏi Chu Thành Chí đi, chắc anh ta sẽ biết chuyện gì đó.”
Bây giờ không biết chuyện gì nhưng vẫn có thể đi hỏi được.
“Đúng vậy!”
Bà cụ Lâm vỗ đùi, nói: “Đi hỏi Thành Chí thôi, chắc chắn nó biết có chuyện gì.”
Đương nhiên Chu Thành Chí biết chuyện.
Gã không chỉ biết Lý Tuệ Như đưa Lâm Thư xuống nông thôn rồi bà cũng rời đi, mà còn biết cả khu nhà đều khinh miệt bà cụ Lâm.
Gã không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà khiến cho Lâm Thư né mình như né tà như vậy, thậm chí còn lôi kéo một người đàn ông không hề quen biết ra để làm lá chắn.
Gã thật lòng muốn lấy cô.
Nhưng lúc đó nhà họ Lâm gặp nạn, gã làm mọi chuyện đều vì muốn giúp đỡ cô, muốn làm cô cảm động, tin tưởng mình, sau đó tình nguyện gả cho gã.
Gã nhờ bà cụ Lâm nói giúp, cũng là muốn lấy tình khuyên nhủ, nào biết đâu lại bị bà cụ Lâm phá hỏng, làm cho nhà cô nghĩ rằng gã nhân lúc gia đình cô gặp nạn, ỷ mạnh hiếp yếu, nghĩ rằng bà cụ Lâm vì lợi lộc nên mới muốn bán Lâm Thư cho gã!
Lúc bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan vừa đến, gã cũng vừa mới nghe điện thoại của Chu Đại Vinh xong, ông ta không chỉ kể cho hắn đầu đuôi câu chuyện nhà họ Lương và Lương Tiến Tích bên đại đội Thanh Hà, mà còn kể cho gã Hồ Anh Chi lên trụ sở công xã tìm bí thư công xã cáo trạng ông ta, giọng buồn rười rượi nói với gã: “Thành Chí à, không phải chú không muốn giúp cháu, nhưng nhà họ Lương bên kia cũng không phải hạng dễ động đến, Lương Đông Vinh làm bí thư mấy chục năm rồi, cả công xã đều phải nể mặt ông ta, bà Hồ thì lại là một người chanh chua, Lương Tiến Tích lại càng không dễ chọc, lúc nhỏ nó làm vương làm tướng vùng này, giờ lại là quân nhân hoạt động trong quân đội…”
Chu Thành Chí vừa cúp điện thoại xong, ngẩng đầu lên cái thì thấy bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan đến.
Gã lại càng thêm tức giận.
Nhưng gã vẫn nén cơn tức giận lại, nghĩ sau này vẫn có thể lợi dụng được bọn họ, đành nhẫn nhịn, lịch sự đón tiếp hai người họ.
Bà cụ Lâm hỏi gã có biết hai mẹ con Lý Tuệ Như và Lâm Thư chuyển đi đâu không, gã thản nhiên nói: “Họ đi rồi, dì Lý đi Cam Nam, Lâm Thư thì xuống nông thôn.”
Bà cụ Lâm ngẩn người, không dám tin, lập tức hỏi: “Vậy còn Hữu Phong thì sao?”
“Ở nhà họ Tống, nhà một người bạn của dì Lý.”
Bà cụ Lâm há hốc mồm không tiếp nhận được lượng thông tin quá lớn này.
Đi rồi à?
Lý Tuệ Như thế mà không nói gì với bọn họ cả, cứ thể mang cả nhà đi mất!
Nhưng mà bà cứ thế mà chạy, Lâm Thư xuống nông thôn, Lâm Hữu Phong gửi ở nhà người khác, thế đồ đạc trong nhà nhiều như thế thì vứt đi đâu?!
“Nó cứ như vậy đi á? Thế đồ đạc trong nhà đâu hết rồi?”
Bà ta vỗ đùi, mắng: “Lại còn ném Hữu Phong ở nhà người khác, mặc kệ thằng nhỏ như thế? Cái gì mà đi Cam Nam, có mà cuốn gói chạy theo người khác thì có!”
Chu Thành Chí, Lâm Mỹ Lan: ...
Bà nói từ khi chồng bà bị điều xuống, bác gái nhà mình luôn tìm mọi cách để bán con gái bà đi đổi lấy lợi lộc, bà không còn cách nào khác nên đành đưa con gái mình xuống nông thôn, gửi con trai mình ở nhà bạn tốt, bản thân bà cũng sắp phải đi một chuyến đến Cam Nam, nếu như bác gái của bà tới đây, mong mọi người đừng để ý đến bà ta.
Mọi người: !!!
Lâm Thư rất xinh đẹp, mọi người trong khu nhà ai nhìn cũng quý.
Ai ngờ nhà vừa mới gặp chuyện không may, người thân ruột thịt trong nhà đã có ý đồ xấu xa như vậy, chèn ép gia đình nhà họ Lâm đến chia năm xẻ bảy.
Người sống trong khu nhà bị điều xuống không ít, cho dù không bị điều xuống, vẫn giữ chức cũng cực kỳ khinh thường chuyện này.
Cho nên cả nhà bà cụ Lâm đã mất hết thanh danh trong khu nhà này rồi!
Bà cụ Lâm vẫn chưa biết gì cả.
Bà ta chỉ nghĩ là cháu trai bà ta bị điều xuống, khiến cho mọi người trong khu nhà đều khinh thường bà ta!
Bà cụ Lâm không hỏi được gì thím Diêu lại ra cổng khu nhà hỏi, nhưng cũng không hỏi được gì, chạy đi chạy lại cả ngày làm bà cụ Lâm bừng bừng tức giận, mắng Lý Tuệ Như không biết kính trên nhường dưới, chuyện lớn như vậy mà không thấy thông báo gì cho nhà họ, đáng lẽ năm đó nên ngăn cản em trai em dâu nhận đứa con dâu này.
Lâm Mỹ Lan chán nản nói: “Bà nội, hay là chúng ta đi hỏi Chu Thành Chí đi, chắc anh ta sẽ biết chuyện gì đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ không biết chuyện gì nhưng vẫn có thể đi hỏi được.
“Đúng vậy!”
Bà cụ Lâm vỗ đùi, nói: “Đi hỏi Thành Chí thôi, chắc chắn nó biết có chuyện gì.”
Đương nhiên Chu Thành Chí biết chuyện.
Gã không chỉ biết Lý Tuệ Như đưa Lâm Thư xuống nông thôn rồi bà cũng rời đi, mà còn biết cả khu nhà đều khinh miệt bà cụ Lâm.
Gã không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà khiến cho Lâm Thư né mình như né tà như vậy, thậm chí còn lôi kéo một người đàn ông không hề quen biết ra để làm lá chắn.
Gã thật lòng muốn lấy cô.
Nhưng lúc đó nhà họ Lâm gặp nạn, gã làm mọi chuyện đều vì muốn giúp đỡ cô, muốn làm cô cảm động, tin tưởng mình, sau đó tình nguyện gả cho gã.
Gã nhờ bà cụ Lâm nói giúp, cũng là muốn lấy tình khuyên nhủ, nào biết đâu lại bị bà cụ Lâm phá hỏng, làm cho nhà cô nghĩ rằng gã nhân lúc gia đình cô gặp nạn, ỷ mạnh hiếp yếu, nghĩ rằng bà cụ Lâm vì lợi lộc nên mới muốn bán Lâm Thư cho gã!
Lúc bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan vừa đến, gã cũng vừa mới nghe điện thoại của Chu Đại Vinh xong, ông ta không chỉ kể cho hắn đầu đuôi câu chuyện nhà họ Lương và Lương Tiến Tích bên đại đội Thanh Hà, mà còn kể cho gã Hồ Anh Chi lên trụ sở công xã tìm bí thư công xã cáo trạng ông ta, giọng buồn rười rượi nói với gã: “Thành Chí à, không phải chú không muốn giúp cháu, nhưng nhà họ Lương bên kia cũng không phải hạng dễ động đến, Lương Đông Vinh làm bí thư mấy chục năm rồi, cả công xã đều phải nể mặt ông ta, bà Hồ thì lại là một người chanh chua, Lương Tiến Tích lại càng không dễ chọc, lúc nhỏ nó làm vương làm tướng vùng này, giờ lại là quân nhân hoạt động trong quân đội…”
Chu Thành Chí vừa cúp điện thoại xong, ngẩng đầu lên cái thì thấy bà cụ Lâm và Lâm Mỹ Lan đến.
Gã lại càng thêm tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng gã vẫn nén cơn tức giận lại, nghĩ sau này vẫn có thể lợi dụng được bọn họ, đành nhẫn nhịn, lịch sự đón tiếp hai người họ.
Bà cụ Lâm hỏi gã có biết hai mẹ con Lý Tuệ Như và Lâm Thư chuyển đi đâu không, gã thản nhiên nói: “Họ đi rồi, dì Lý đi Cam Nam, Lâm Thư thì xuống nông thôn.”
Bà cụ Lâm ngẩn người, không dám tin, lập tức hỏi: “Vậy còn Hữu Phong thì sao?”
“Ở nhà họ Tống, nhà một người bạn của dì Lý.”
Bà cụ Lâm há hốc mồm không tiếp nhận được lượng thông tin quá lớn này.
Đi rồi à?
Lý Tuệ Như thế mà không nói gì với bọn họ cả, cứ thể mang cả nhà đi mất!
Nhưng mà bà cứ thế mà chạy, Lâm Thư xuống nông thôn, Lâm Hữu Phong gửi ở nhà người khác, thế đồ đạc trong nhà nhiều như thế thì vứt đi đâu?!
“Nó cứ như vậy đi á? Thế đồ đạc trong nhà đâu hết rồi?”
Bà ta vỗ đùi, mắng: “Lại còn ném Hữu Phong ở nhà người khác, mặc kệ thằng nhỏ như thế? Cái gì mà đi Cam Nam, có mà cuốn gói chạy theo người khác thì có!”
Chu Thành Chí, Lâm Mỹ Lan: ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro