[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Bắt Đầu Ồn Ào 9
2025-01-10 22:30:02
Haiz, kiếp trước anh thật sự là một kẻ xui xẻo, tự cho là mình thông minh, lại chưa bao giờ nhìn nhận rõ toàn cảnh, giúp đỡ người này người kia, suy nghĩ cho người này người kia, đến cuối cùng ai là người quan tâm đến anh?
Tô Dụ cứ nghĩ như vậy, nhịn không được bắt đầu thấy buồn bã, sao anh lại thảm đến vậy chứ huhu!
Tô Dụ bổ sung cảm xúc trong đầu cả buổi trời, nhưng thời gian thực tế cũng chỉ mới trôi qua chưa đến nửa phút.
Người vừa nãy nói Tô Dụ chính là thím Mã một bà già nhiều chuyện ở trong thôn, thím Mã nói xong còn dương dương đắc ý, cảm thấy mình đã nói đúng trọng tâm, kết quả rất nhanh liền bị người bên cạnh túm lấy áo nhắc nhở: “Bà đừng có nói thằng tư của nhà họ nữa, đứa trẻ đó đầu óc không được nhanh nhạy, nhưng mất ba thì chắc chắn cũng rất đau lòng, bà nhìn thằng bé đó khóc kìa, quả thực không khóc thành tiếng, nhưng mặt nó gần như bị tím tái rồi! Sức khỏe của nó vốn đã kém, nếu bà còn châm chọc thêm, lỡ nó bị gì, Lưu Lan Hương sẽ liều mạng với bà đấy!”
Thím Mã không tin, không khóc ra tiếng thì có thể đau đớn đến mức nào? Nhưng khi bà ta nhìn kỹ, giỏi lắm khá lắm, thật sự, vừa nãy đứa nhỏ này cúi đầu bà ta không nhìn thấy, chứ hóa ra đã khóc đến mặt tím tái luôn rồi!
Thím Mã: “…”
Thím Mã lùi lại một bước, bỏ đi bỏ đi, không dính vào chuyện này nữa, dù sao cho dù đại đội không bồi thường cho gia đình chú ba Tô, thì cũng sẽ không cho nhà bà ta thêm bao nhiêu tiền và lương thực, trong thôn ai mà không biết Lưu Lan Hương quan tâm mấy đứa nhỏ đến thế nào, lỡ như thật sự có chuyện gì, họa ập lên đầu bà ta thì toang!
Những lời người trong thôn nói quá khó nghe, Lưu Lan Hương chỉ có thể cắn chặt môi không định từ bỏ, lại nhìn vẻ mặt xanh tím của đứa con trai út, tự cô ấy cũng không kìm nén được mà khóc to hơn.
Tính tình Tô Mậu nóng nảy, lúc này đã sắp nhịn không nổi nữa, định lao lên cãi nhau với đám người này, nhưng bị chị cả Tô Dĩnh túm lấy, đẩy ra phía sau lưng.
Tô Mậu: “…”
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sức cánh tay của chị tôi quả nhiên rất lớn!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Dụ cứ nghĩ như vậy, nhịn không được bắt đầu thấy buồn bã, sao anh lại thảm đến vậy chứ huhu!
Tô Dụ bổ sung cảm xúc trong đầu cả buổi trời, nhưng thời gian thực tế cũng chỉ mới trôi qua chưa đến nửa phút.
Người vừa nãy nói Tô Dụ chính là thím Mã một bà già nhiều chuyện ở trong thôn, thím Mã nói xong còn dương dương đắc ý, cảm thấy mình đã nói đúng trọng tâm, kết quả rất nhanh liền bị người bên cạnh túm lấy áo nhắc nhở: “Bà đừng có nói thằng tư của nhà họ nữa, đứa trẻ đó đầu óc không được nhanh nhạy, nhưng mất ba thì chắc chắn cũng rất đau lòng, bà nhìn thằng bé đó khóc kìa, quả thực không khóc thành tiếng, nhưng mặt nó gần như bị tím tái rồi! Sức khỏe của nó vốn đã kém, nếu bà còn châm chọc thêm, lỡ nó bị gì, Lưu Lan Hương sẽ liều mạng với bà đấy!”
Thím Mã không tin, không khóc ra tiếng thì có thể đau đớn đến mức nào? Nhưng khi bà ta nhìn kỹ, giỏi lắm khá lắm, thật sự, vừa nãy đứa nhỏ này cúi đầu bà ta không nhìn thấy, chứ hóa ra đã khóc đến mặt tím tái luôn rồi!
Thím Mã: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Mã lùi lại một bước, bỏ đi bỏ đi, không dính vào chuyện này nữa, dù sao cho dù đại đội không bồi thường cho gia đình chú ba Tô, thì cũng sẽ không cho nhà bà ta thêm bao nhiêu tiền và lương thực, trong thôn ai mà không biết Lưu Lan Hương quan tâm mấy đứa nhỏ đến thế nào, lỡ như thật sự có chuyện gì, họa ập lên đầu bà ta thì toang!
Những lời người trong thôn nói quá khó nghe, Lưu Lan Hương chỉ có thể cắn chặt môi không định từ bỏ, lại nhìn vẻ mặt xanh tím của đứa con trai út, tự cô ấy cũng không kìm nén được mà khóc to hơn.
Tính tình Tô Mậu nóng nảy, lúc này đã sắp nhịn không nổi nữa, định lao lên cãi nhau với đám người này, nhưng bị chị cả Tô Dĩnh túm lấy, đẩy ra phía sau lưng.
Tô Mậu: “…”
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sức cánh tay của chị tôi quả nhiên rất lớn!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro