[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Chị Của Tôi Trù...
2025-01-10 22:30:02
Lương thực trong nhà có hạn, Tô Mậu thấy chị cả nấu hết ba củ khoai lang còn dư lại, đứa nhỏ bảy tuổi bắt đầu lo lắng không biết ngày mai sẽ ăn cái gì.
Miệng của Tô Mậu mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng cũng không mở miệng nói gì, ngược lại không tự chủ được mà nuốt nước bọt, đồng thời hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai cậu bé sẽ lên núi tìm thức ăn!
Tháng trước anh họ Lư Đản nhà bác hai còn lén lút nói với cậu bé, sau núi có một cây hạt dẻ sắp chín rồi.
Mặc dù cây hạt dẻ đó nằm ở gần sâu trong núi, vốn Tô Mậu còn hơi do dự, nhưng bây giờ cậu bé đã quyết định, mình là người đàn ông lớn tuổi nhất trong cái nhà này, nhất định phải làm trụ cột cho gia đình!
Gần sâu trong núi gì gì đó, hoàn toàn không sợ! Hái hạt dẻ cứ giao cho Tô Mậu này!
Tô Dĩnh không đoán được những suy nghĩ trong lòng của cậu em 7 tuổi, nhưng đoán chừng cũng chỉ có mấy chuyện quanh quanh vậy thôi.
Tô Dĩnh vừa múc canh khoai lang đã nấu xong ra, vừa nghiêm mặt nói lời hung dữ uy hiếp: “Bớt đi ra sau núi lại cho chị, trời trở lạnh rồi, hung tính của dã thú cũng bị kích ra ngoài, nếu em dám chạy lung tung cùng với Lư Đản, mẹ không đánh em thì chị cũng sẽ đánh em!”
Tâm tư nhỏ của Tô Mậu bị vạch trần, nhưng đứng trước vóc người nhỏ bé của chị cả, quả thực cậu bé cũng không khí phách nổi, mấy đứa nhỏ trong cả thôn, nào có ai hung dữ hơn chị cả! Con người ấy, khi đánh nhau còn dám lấy đá để chọi người đấy!
Tô Mậu nũng nịu túm lấy vạt áo rách của Tô Dĩnh: “Ây da chị~ Em chỉ đi một buổi sáng thôi, Lư Đản đã nói với em rồi, sau núi có cây hạt dẻ sắp chín, không ai biết tin này cả! Muốn hái thì phải đi nhanh! Nếu đi muộn thì sẽ bị người ta hái hết đó!”
Sao Tô Dĩnh không biết em hai lo lắng lương thực trong nhà không đủ ăn, nhưng cô ấy lại không thể nói là không cần lo lắng, buổi tối trong thôn sẽ phân chia lương thực, vì không thể giải thích được rằng tại sao cô ấy lại biết được chuyện này! Đại đội trưởng còn không biết, mà cô ấy đã biết rồi, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ rắc rối lớn!
Tô Dĩnh liếc nhìn: "Em ngừng lại chút đi, sức khỏe của mẹ không tốt, em rảnh rỗi thì xuống dưới chân núi nhặt củi đi, chuyện lương thực không cần phải lo, chị sẽ nghĩ cách. Đừng túm lấy áo của chị mà lắc nữa, kéo rách rồi lại tốn tiền may vá đấy!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miệng của Tô Mậu mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng cũng không mở miệng nói gì, ngược lại không tự chủ được mà nuốt nước bọt, đồng thời hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai cậu bé sẽ lên núi tìm thức ăn!
Tháng trước anh họ Lư Đản nhà bác hai còn lén lút nói với cậu bé, sau núi có một cây hạt dẻ sắp chín rồi.
Mặc dù cây hạt dẻ đó nằm ở gần sâu trong núi, vốn Tô Mậu còn hơi do dự, nhưng bây giờ cậu bé đã quyết định, mình là người đàn ông lớn tuổi nhất trong cái nhà này, nhất định phải làm trụ cột cho gia đình!
Gần sâu trong núi gì gì đó, hoàn toàn không sợ! Hái hạt dẻ cứ giao cho Tô Mậu này!
Tô Dĩnh không đoán được những suy nghĩ trong lòng của cậu em 7 tuổi, nhưng đoán chừng cũng chỉ có mấy chuyện quanh quanh vậy thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dĩnh vừa múc canh khoai lang đã nấu xong ra, vừa nghiêm mặt nói lời hung dữ uy hiếp: “Bớt đi ra sau núi lại cho chị, trời trở lạnh rồi, hung tính của dã thú cũng bị kích ra ngoài, nếu em dám chạy lung tung cùng với Lư Đản, mẹ không đánh em thì chị cũng sẽ đánh em!”
Tâm tư nhỏ của Tô Mậu bị vạch trần, nhưng đứng trước vóc người nhỏ bé của chị cả, quả thực cậu bé cũng không khí phách nổi, mấy đứa nhỏ trong cả thôn, nào có ai hung dữ hơn chị cả! Con người ấy, khi đánh nhau còn dám lấy đá để chọi người đấy!
Tô Mậu nũng nịu túm lấy vạt áo rách của Tô Dĩnh: “Ây da chị~ Em chỉ đi một buổi sáng thôi, Lư Đản đã nói với em rồi, sau núi có cây hạt dẻ sắp chín, không ai biết tin này cả! Muốn hái thì phải đi nhanh! Nếu đi muộn thì sẽ bị người ta hái hết đó!”
Sao Tô Dĩnh không biết em hai lo lắng lương thực trong nhà không đủ ăn, nhưng cô ấy lại không thể nói là không cần lo lắng, buổi tối trong thôn sẽ phân chia lương thực, vì không thể giải thích được rằng tại sao cô ấy lại biết được chuyện này! Đại đội trưởng còn không biết, mà cô ấy đã biết rồi, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ rắc rối lớn!
Tô Dĩnh liếc nhìn: "Em ngừng lại chút đi, sức khỏe của mẹ không tốt, em rảnh rỗi thì xuống dưới chân núi nhặt củi đi, chuyện lương thực không cần phải lo, chị sẽ nghĩ cách. Đừng túm lấy áo của chị mà lắc nữa, kéo rách rồi lại tốn tiền may vá đấy!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro