[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Một Trận Thành...
2025-01-10 22:30:02
“Không sai! Lời cậu cả nhà họ Tô nói rất đúng! Đây mới là người tốt thực sự!”
“Chứ gì nữa, không làm phiền tập thể!”
“Vẫn là cậu cả nhà họ Tô có tinh thần trọng nghĩa, người anh cả đúng là không tầm thường!”
Bác cả Tô nhận được lời khen bèn chắp tay sau lưng dương dương đắc ý, cảm thấy lúc này mình cực kỳ có mặt mũi: “Mọi người khách sáo quá, đây đều là điều tôi nên làm.”
Nhưng đối với thao tác thần thánh này của bác cả Tô, đại đội trưởng Vương Đại Lực lại không hiểu nổi, phần lớn người trong thôn đều đã đồng ý rồi, sao tự nhiên người nhà lại không chịu vậy? Rốt cuộc thì muốn người làm đại đội trưởng như anh ta phải làm sao mới phải!
Vừa nãy khi bác hai Tô thấy bác cả Tô xuất hiện, trong lòng có trực giác mách bảo không hay, đều là anh em ruột từng giành cơm trong cùng một nồi lớn lên, làm gì có chuyện không hiểu rõ tính nhau cơ chứ? Nhưng lúc này toàn bộ người trong thôn đều ở đây, ông ấy không thể nói thêm gì được, chỉ đành hút mấy hơi thuốc lá, chân mày nhíu tới độ có thể để lại vết hằn luôn rồi.
Khi còn sống ông nội Tô và bà nội Tô sinh tổng cộng ba người con trai, trong đó bác hai Tô không nhỏ hơn bác cả Tô là bao, thực tình hai người đã từng có mối quan hệ cạnh tranh trong nhà, lúc nhỏ không ít lần bị bác cả Tô bắt nạt.
Nhưng đợi lúc bà nội Tô mang thai chú ba Tô, hai người con trai trước cũng đã chừng hơn mười tuổi, vậy nên chú ba Tô không hiểu được những chiêu trò của bác cả Tô, thường xuyên bị lừa dối đến ngu cả người.
Chú ba Tô cho rằng bác cả Tô là một người tốt, dẫn đến Lưu Lan Hương cũng cho rằng bác cả Tô là một người tốt, nên khi bác cả Tô nói đến việc giúp đỡ lẫn nhau, Lưu Lan Hương thật sự có chút dao động, dù sao tính cách của cô ấy vốn dĩ cũng không muốn làm phiền người ngoài, lúc này nếu không phải vì con cái, cô ấy cũng chẳng làm ầm ĩ như thế.
Nhưng Lưu Lan Hương dao động, còn Tô Dĩnh thì không hề bị lung lay, người bác cả Tô này, kiếp trước nhà cô ấy đã bị lừa một lần rồi!
Chỉ có điều Tô Dĩnh không ngờ rằng, kiếp trước cô ấy không có nói nhiều như vậy, bác cả Tô lại đứng ra, nhưng kiếp này cô ấy đã xuất chiêu ra hết, hơn phân nửa người trong thôn đều đã đồng ý, bác cả Tô thế mà vẫn còn muốn đứng ra thể hiện chính nghĩa?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chứ gì nữa, không làm phiền tập thể!”
“Vẫn là cậu cả nhà họ Tô có tinh thần trọng nghĩa, người anh cả đúng là không tầm thường!”
Bác cả Tô nhận được lời khen bèn chắp tay sau lưng dương dương đắc ý, cảm thấy lúc này mình cực kỳ có mặt mũi: “Mọi người khách sáo quá, đây đều là điều tôi nên làm.”
Nhưng đối với thao tác thần thánh này của bác cả Tô, đại đội trưởng Vương Đại Lực lại không hiểu nổi, phần lớn người trong thôn đều đã đồng ý rồi, sao tự nhiên người nhà lại không chịu vậy? Rốt cuộc thì muốn người làm đại đội trưởng như anh ta phải làm sao mới phải!
Vừa nãy khi bác hai Tô thấy bác cả Tô xuất hiện, trong lòng có trực giác mách bảo không hay, đều là anh em ruột từng giành cơm trong cùng một nồi lớn lên, làm gì có chuyện không hiểu rõ tính nhau cơ chứ? Nhưng lúc này toàn bộ người trong thôn đều ở đây, ông ấy không thể nói thêm gì được, chỉ đành hút mấy hơi thuốc lá, chân mày nhíu tới độ có thể để lại vết hằn luôn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi còn sống ông nội Tô và bà nội Tô sinh tổng cộng ba người con trai, trong đó bác hai Tô không nhỏ hơn bác cả Tô là bao, thực tình hai người đã từng có mối quan hệ cạnh tranh trong nhà, lúc nhỏ không ít lần bị bác cả Tô bắt nạt.
Nhưng đợi lúc bà nội Tô mang thai chú ba Tô, hai người con trai trước cũng đã chừng hơn mười tuổi, vậy nên chú ba Tô không hiểu được những chiêu trò của bác cả Tô, thường xuyên bị lừa dối đến ngu cả người.
Chú ba Tô cho rằng bác cả Tô là một người tốt, dẫn đến Lưu Lan Hương cũng cho rằng bác cả Tô là một người tốt, nên khi bác cả Tô nói đến việc giúp đỡ lẫn nhau, Lưu Lan Hương thật sự có chút dao động, dù sao tính cách của cô ấy vốn dĩ cũng không muốn làm phiền người ngoài, lúc này nếu không phải vì con cái, cô ấy cũng chẳng làm ầm ĩ như thế.
Nhưng Lưu Lan Hương dao động, còn Tô Dĩnh thì không hề bị lung lay, người bác cả Tô này, kiếp trước nhà cô ấy đã bị lừa một lần rồi!
Chỉ có điều Tô Dĩnh không ngờ rằng, kiếp trước cô ấy không có nói nhiều như vậy, bác cả Tô lại đứng ra, nhưng kiếp này cô ấy đã xuất chiêu ra hết, hơn phân nửa người trong thôn đều đã đồng ý, bác cả Tô thế mà vẫn còn muốn đứng ra thể hiện chính nghĩa?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro