[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Một Trận Thành...
2025-01-10 22:30:02
Đại đội trưởng Vương Đại Lực thấy hơn một nửa số người trong thôn đã đồng thuận, bèn quyết định chấp nhận yêu cầu này, dù sao anh ta cũng không muốn thấy cảnh mẹ góa con côi phải khó khăn, trước đây không dám bồi thường nhiều, chủ yếu là vì sợ người trong thôn không đồng ý.
Nhưng mắt thấy vẻ mặt của đại đội trưởng đã thả lỏng, lại có người không chịu bỏ qua bắt đầu túm lấy Tô Dĩnh nói chuyện khó nghe. Có một số người có tính cách thế đó, tao có thể không có, nhưng mày cũng đừng hòng có được, ai thèm quan tâm mày có khổ hay không!
“Bà xem không có ba đúng là không ổn, con gái lớn nhà họ Tô còn nhỏ như vậy mà đã nói chuyện không chừa một ai rồi, quả thực không có giáo dục!”
“Nhà bọn họ vốn là vậy mà, khi chú ba Tô còn sống con gái lớn cũng đã thế rồi.”
“Sau này ai mà cưới phải con gái lớn nhà họ Tô thì đúng thật là xui xẻo tám đời, bị nó nói cho đến chết mất thôi!”
Miệng những người này nhắc tới người nhà họ Tô, bác cả Tô đứng trong đám người im lặng cả buổi trời không lên tiếng nghe xong cũng không đứng yên được nữa.
Ông ta cũng là người nhà họ Tô, danh tiếng của ông ta trong đại đội vẫn luôn rất tốt! Để phụ nữ nuôi con không được ở điểm đó đó! Nhìn Lưu Lan Hương mà xem, xem cô ấy nuông chiều con cái thành cái dạng gì rồi! Sao một đứa nhỏ như nó có thể ra mặt được? Thật đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục!
Bác cả Tô vẫn còn muốn tác động vào một chút, để tạo tiền đề cho tương lai ông ta vào làm việc trong ban lãnh đạo đại đội, ông ta không muốn để Tô Dĩnh phá hoại danh tiếng của nhà họ Tô.
Bác cả Tô cũng không trốn tránh nữa, chính nghĩa lẫm nhiên mà bước lên trước một bước lớn: “Khụ… Em dâu ba, thím làm như vậy là không đúng rồi, sao lại muốn tạo thêm gánh nặng cho đại đội vậy? Chú ba không còn nữa, nhưng không phải vẫn còn có bác cả là anh đây sao, người một nhà chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, có khó khăn đến đâu cũng vẫn có thể vượt qua được mà.”
Những lời này của bác cả Tô đường đường chính chính biết bao, đẹp đẽ hoa mỹ nhường nào, vừa hay rất đúng ý những người không muốn chịu thiệt để giúp đỡ cho nhà chú ba Tô, nên lập tức có người vỗ tay khen ngợi cho lời của bác cả Tô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mắt thấy vẻ mặt của đại đội trưởng đã thả lỏng, lại có người không chịu bỏ qua bắt đầu túm lấy Tô Dĩnh nói chuyện khó nghe. Có một số người có tính cách thế đó, tao có thể không có, nhưng mày cũng đừng hòng có được, ai thèm quan tâm mày có khổ hay không!
“Bà xem không có ba đúng là không ổn, con gái lớn nhà họ Tô còn nhỏ như vậy mà đã nói chuyện không chừa một ai rồi, quả thực không có giáo dục!”
“Nhà bọn họ vốn là vậy mà, khi chú ba Tô còn sống con gái lớn cũng đã thế rồi.”
“Sau này ai mà cưới phải con gái lớn nhà họ Tô thì đúng thật là xui xẻo tám đời, bị nó nói cho đến chết mất thôi!”
Miệng những người này nhắc tới người nhà họ Tô, bác cả Tô đứng trong đám người im lặng cả buổi trời không lên tiếng nghe xong cũng không đứng yên được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta cũng là người nhà họ Tô, danh tiếng của ông ta trong đại đội vẫn luôn rất tốt! Để phụ nữ nuôi con không được ở điểm đó đó! Nhìn Lưu Lan Hương mà xem, xem cô ấy nuông chiều con cái thành cái dạng gì rồi! Sao một đứa nhỏ như nó có thể ra mặt được? Thật đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục!
Bác cả Tô vẫn còn muốn tác động vào một chút, để tạo tiền đề cho tương lai ông ta vào làm việc trong ban lãnh đạo đại đội, ông ta không muốn để Tô Dĩnh phá hoại danh tiếng của nhà họ Tô.
Bác cả Tô cũng không trốn tránh nữa, chính nghĩa lẫm nhiên mà bước lên trước một bước lớn: “Khụ… Em dâu ba, thím làm như vậy là không đúng rồi, sao lại muốn tạo thêm gánh nặng cho đại đội vậy? Chú ba không còn nữa, nhưng không phải vẫn còn có bác cả là anh đây sao, người một nhà chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, có khó khăn đến đâu cũng vẫn có thể vượt qua được mà.”
Những lời này của bác cả Tô đường đường chính chính biết bao, đẹp đẽ hoa mỹ nhường nào, vừa hay rất đúng ý những người không muốn chịu thiệt để giúp đỡ cho nhà chú ba Tô, nên lập tức có người vỗ tay khen ngợi cho lời của bác cả Tô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro