[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Một Trận Thành...
2025-01-10 22:30:02
“Hay là cho nhà bọn họ thêm hai trăm cân khoai lang đi, hai trăm cân khoai lang cũng không tốn bao nhiêu tiền, mẹ góa con côi chỉ cần đủ ăn no bụng thôi mà, tôi thấy em gái Lan Hương cũng không phải loại người có lòng tham không đáy.”
“Đúng đó, mùa đông cho thêm chút củ cải và bắp cải, trong thôn chúng ta có tận mấy trăm hộ, mỗi nhà góp vào cũng chẳng bao nhiêu, cũng không thể để gia đình làm việc tốt người ta bị đói khổ thế được.”
“Trước đây khi chú ba Tô còn sống, cậu ấy đã giúp hết nhà này đến nhà khác, làm không ít việc, làm người không thể quá vong ơn phụ nghĩa được!”
Người ở thời đại này nghèo thì nghèo, nhưng lòng chính nghĩa của đa số mọi người đều rất mạnh, Tô Dĩnh nói rõ ràng tiền căn hậu quả, rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người trong thôn.
Tô Dĩnh mau chóng rèn sắt khi còn nóng, muốn giải quyết cho xong chuyện bồi thường, bèn dập đầu “bốp bốp bốp” vài cái xuống nền xi măng: “Đại đội trưởng, chú xem thế này có được không, mỗi năm cho nhà cháu nhiều thêm hai trăm cân khoai lang, hai trăm cân bắp cải củ cải, trong thôn lại miễn học phí cho chị em bọn cháu, số tiền này chia ra mỗi năm cũng chưa đến hai mươi đồng, sau sáu năm nữa, đợi đến khi cháu đủ mười lăm tuổi trưởng thành rồi, trong thôn sẽ không cần phải hỗ trợ gì thêm nữa.”
Vật giá hiện giờ rất thấp, những mặt hàng không cần thẻ phiếu, người dân trong thôn thường trao đổi riêng, còn rẻ hơn so với hợp tác xã cung tiêu, như bắp cải củ cải khoai lang, cơ bản chỉ có một xu tiền một cân.
Các yêu cầu bồi thường mà Tô Dĩnh đưa ra, tính theo năm thì ăn uống chỉ tiêu tốn bốn đồng, học phí của bốn đứa nhỏ là mười hai đồng, tương đương với mỗi năm đại đội đưa tổng cộng là mười sáu đồng, nếu tính tổng số hàng trăm hộ nhà, hàng ngàn xã viên trong thôn Thanh Sơn, tính bình quân đầu người, cũng chỉ là mỗi năm nhận ít đi 0,08 xu mà thôi, còn chưa đến một xu tiền, đến một cân bắp cải còn mua không nổi.
Trong lòng mọi người đều có cán cân, các bà các cô tính toán một chút ở trong đầu, cũng đều rõ, có thể nói những điều kiện mà Tô Dĩnh nhắc đến, quả thật không xem là quá đáng, người ta muốn cũng không nhiều, chỉ là sự đảm bảo căn bản nhất.
Lại nói về chuyện học phí này, dù sao cũng không rơi vào túi của người thường bọn họ, rất nhiều người đều sôi nổi gật đầu đồng ý.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng đó, mùa đông cho thêm chút củ cải và bắp cải, trong thôn chúng ta có tận mấy trăm hộ, mỗi nhà góp vào cũng chẳng bao nhiêu, cũng không thể để gia đình làm việc tốt người ta bị đói khổ thế được.”
“Trước đây khi chú ba Tô còn sống, cậu ấy đã giúp hết nhà này đến nhà khác, làm không ít việc, làm người không thể quá vong ơn phụ nghĩa được!”
Người ở thời đại này nghèo thì nghèo, nhưng lòng chính nghĩa của đa số mọi người đều rất mạnh, Tô Dĩnh nói rõ ràng tiền căn hậu quả, rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người trong thôn.
Tô Dĩnh mau chóng rèn sắt khi còn nóng, muốn giải quyết cho xong chuyện bồi thường, bèn dập đầu “bốp bốp bốp” vài cái xuống nền xi măng: “Đại đội trưởng, chú xem thế này có được không, mỗi năm cho nhà cháu nhiều thêm hai trăm cân khoai lang, hai trăm cân bắp cải củ cải, trong thôn lại miễn học phí cho chị em bọn cháu, số tiền này chia ra mỗi năm cũng chưa đến hai mươi đồng, sau sáu năm nữa, đợi đến khi cháu đủ mười lăm tuổi trưởng thành rồi, trong thôn sẽ không cần phải hỗ trợ gì thêm nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vật giá hiện giờ rất thấp, những mặt hàng không cần thẻ phiếu, người dân trong thôn thường trao đổi riêng, còn rẻ hơn so với hợp tác xã cung tiêu, như bắp cải củ cải khoai lang, cơ bản chỉ có một xu tiền một cân.
Các yêu cầu bồi thường mà Tô Dĩnh đưa ra, tính theo năm thì ăn uống chỉ tiêu tốn bốn đồng, học phí của bốn đứa nhỏ là mười hai đồng, tương đương với mỗi năm đại đội đưa tổng cộng là mười sáu đồng, nếu tính tổng số hàng trăm hộ nhà, hàng ngàn xã viên trong thôn Thanh Sơn, tính bình quân đầu người, cũng chỉ là mỗi năm nhận ít đi 0,08 xu mà thôi, còn chưa đến một xu tiền, đến một cân bắp cải còn mua không nổi.
Trong lòng mọi người đều có cán cân, các bà các cô tính toán một chút ở trong đầu, cũng đều rõ, có thể nói những điều kiện mà Tô Dĩnh nhắc đến, quả thật không xem là quá đáng, người ta muốn cũng không nhiều, chỉ là sự đảm bảo căn bản nhất.
Lại nói về chuyện học phí này, dù sao cũng không rơi vào túi của người thường bọn họ, rất nhiều người đều sôi nổi gật đầu đồng ý.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro