[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Một Trận Thành...
2025-01-10 22:30:02
Nhưng chuyện trong thôn này chính là như vậy, mọi người cứ bàn tán thế, song rồi cũng sẽ qua, nhà ai mà không có một đống công việc đang chờ để làm, làm gì có tâm tư nhàn nhã suốt ngày nhìn chằm chằm vào người khác.
Nhưng trải qua trận chiến lần này, con gái lớn nhà họ Tô Tô Dĩnh xem như đã một trận thành danh trong đám trẻ con cùng tuổi trong thôn, con gái lớn nhà họ Tô dám đứng trước mặt toàn bộ người trong thôn, trả lời khiến cho người lớn á khẩu không nói neen lời, thật sự không phải một đứa trẻ mạnh mẽ bình thường!
Nhưng trong lòng Tô Dĩnh lúc này, thì đang tính toán xem sáu trăm đồng vừa đến tay nên dùng như thế nào.
Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, tiền này sẽ đặt vào trong tay mẹ cô ấy giữ đến khi mốc meo, nhưng đời này, Tô Dĩnh không muốn làm như vậy, sớm tiêu ra ngoài sớm hưởng thụ, hơn nữa cô ấy còn có thể kiếm về!
Lương thực trong nhà đã được cất dọn vào trong hầm đất, Tô Dĩnh vừa suy nghĩ xem nên nói với mẹ về chuyện dùng tiền như thế nào, vừa ra sức dập thóc, sau đó lại mang thành phẩm gạo mới trắng tinh bỏ riêng vào một cái nồi nhỏ để nấu.
Bình thường nhà cô ấy không ăn cơm gạo trắng, một cân gạo có thể đổi được mười cân khoai lang, không đáng, vậy nên trong nhà không có sẵn cối xay đá, chỉ có một cái chày đá ba Tô tự mình đục ra để giã vỏ một cách thủ công. Nhưng cho dù thỉnh thoảng có đổi một cân gạo với người ta về ăn cho đỡ thèm, cũng không dễ gì bỏ đi lớp vỏ trấu bên ngoài, thứ đó ở sau này là đồ chuyên dành cho gà ăn, nhưng lúc này người còn ăn không no, nên không thể lãng phí được.
Một nắm gạo nhỏ đã bỏ vỏ hôm nay, là Tô Dĩnh để riêng cho Tô Dụ, ai biểu Tô Dụ người thì nhỏ đường ruột thì yếu chứ.
Lúc ăn bữa tối, Tô Dụ nhìn cháo trắng đặc sệt trong bát của mình, và cả nước gạo còn có cả vỏ trong bát của những người khác, lâm vào trầm tư. Tô Dụ đã có sức tự cầm muỗng ăn cơm, nửa bát canh khoai lang buổi chiều thật sự có tác dụng, nhưng lúc này anh lại có chút không xuống tay được.
Lưu Lan Hương hỏi: “Sao lại không ăn cơm? Hay là đợi lát nữa mẹ đút cho con ăn?”
Tô Dụ ngẩng đầu, nhìn vào bát Lưu Lan Hương nói: “Không trắng.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng trải qua trận chiến lần này, con gái lớn nhà họ Tô Tô Dĩnh xem như đã một trận thành danh trong đám trẻ con cùng tuổi trong thôn, con gái lớn nhà họ Tô dám đứng trước mặt toàn bộ người trong thôn, trả lời khiến cho người lớn á khẩu không nói neen lời, thật sự không phải một đứa trẻ mạnh mẽ bình thường!
Nhưng trong lòng Tô Dĩnh lúc này, thì đang tính toán xem sáu trăm đồng vừa đến tay nên dùng như thế nào.
Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, tiền này sẽ đặt vào trong tay mẹ cô ấy giữ đến khi mốc meo, nhưng đời này, Tô Dĩnh không muốn làm như vậy, sớm tiêu ra ngoài sớm hưởng thụ, hơn nữa cô ấy còn có thể kiếm về!
Lương thực trong nhà đã được cất dọn vào trong hầm đất, Tô Dĩnh vừa suy nghĩ xem nên nói với mẹ về chuyện dùng tiền như thế nào, vừa ra sức dập thóc, sau đó lại mang thành phẩm gạo mới trắng tinh bỏ riêng vào một cái nồi nhỏ để nấu.
Bình thường nhà cô ấy không ăn cơm gạo trắng, một cân gạo có thể đổi được mười cân khoai lang, không đáng, vậy nên trong nhà không có sẵn cối xay đá, chỉ có một cái chày đá ba Tô tự mình đục ra để giã vỏ một cách thủ công. Nhưng cho dù thỉnh thoảng có đổi một cân gạo với người ta về ăn cho đỡ thèm, cũng không dễ gì bỏ đi lớp vỏ trấu bên ngoài, thứ đó ở sau này là đồ chuyên dành cho gà ăn, nhưng lúc này người còn ăn không no, nên không thể lãng phí được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nắm gạo nhỏ đã bỏ vỏ hôm nay, là Tô Dĩnh để riêng cho Tô Dụ, ai biểu Tô Dụ người thì nhỏ đường ruột thì yếu chứ.
Lúc ăn bữa tối, Tô Dụ nhìn cháo trắng đặc sệt trong bát của mình, và cả nước gạo còn có cả vỏ trong bát của những người khác, lâm vào trầm tư. Tô Dụ đã có sức tự cầm muỗng ăn cơm, nửa bát canh khoai lang buổi chiều thật sự có tác dụng, nhưng lúc này anh lại có chút không xuống tay được.
Lưu Lan Hương hỏi: “Sao lại không ăn cơm? Hay là đợi lát nữa mẹ đút cho con ăn?”
Tô Dụ ngẩng đầu, nhìn vào bát Lưu Lan Hương nói: “Không trắng.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro