[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Một Trận Thành...
2025-01-10 22:30:02
Trước đây anh đã từng nhìn thấy gạo chưa bỏ đi lớp vỏ bên ngoài, nhưng chưa từng thấy xung quanh có người ăn loại gạo chưa bỏ vỏ này, đến cả thái giám ở tầng thấp nhất trong cung cũng sẽ không ăn loại gạo này.
Lưu Lan Hương không sự nghi ngờ gì, ở độ tuổi này của con trai, đang là lúc thấy gì cũng thắc mắc, cô ấy giải thích nói: “Con còn nhỏ, dạ dày không chịu nổi loại có vỏ này, nên phải ăn loại này, mau ăn đi, ngon lắm đấy.”
Thằng hai Tô Mậu ngẩng đầu ra khỏi bát cơm: “Em út em mau ăn đi! Tết đến nhà ta còn chẳng được húp một miếng cháo trắng nào đâu! Ngon ngọt lắm đấy!”
Tô Dĩnh không nói gì, nhưng đầu của thằng ba Tô Thành đã sắp gật đến nỗi chóng mặt luôn rồi.
Anh còn nhỏ, nên đồ ăn không giống, nhưng chẳng phải anh ba Tô Thành cũng chỉ mới năm tuổi thôi ư?
Tô Dụ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, vẫn mềm nhũn như cũ, không có bao nhiêu sức lực.
Anh thấy Lưu Lan Hương và ba chị em đều ăn sột soạt, ăn ngon vô cùng, cũng bèn cầm muỗng lên đưa vào miệng.
Khi gạo trắng mới chưa khô hoàn toàn cho vào miệng, Tô Dụ đã hiểu tại sao anh hai Tô Mậu lại nói là ngọt rồi.
Bởi vì chưa trải qua ánh nắng mặt trời phơi khô, cũng chưa trải sự tồn trữ lâu ngày trong kho thóc, cháu gạo trắng làm ra, vô cùng thơm ngon ngọt miệng.
Tô Dụ ăn non nửa bát, cảm thấy trên người nóng hôi hổi, anh đẩy bát qua cho Lưu Lan Hương: “No rồi.”
Mẹ nó, kiếp trước anh bị bọn quan viên tiến cống lừa rồi, thứ bọn họ trình lên căn bản không phải gạo mới sản xuất trong năm! Đến cả mùi vị cũng không giống!
Tô Dụ cũng không rõ tâm trạng hiện tại của bản thân là gì.
Nếu nói là bị bọn cẩu quan kia chọc tức, thì cũng không đến nỗi như vậy.
Nhưng dù sao thì anh cũng không vui, muốn phát cáu!
Tô Dụ lau miệng, xoay người nằm xuống đầu giường đất ấm áp, thẳng người thành hình chữ Đại, mặc kệ sự đời: “Buồn ngủ, đi ngủ.”
Đầu giường là nơi ấm nhất của chiếc giường đất, phía dưới là nguồn nhiệt nối với bếp lò của nhà bếp, luôn là lãnh thổ của nhóc Tô Dụ.
Lúc này Tô Dụ đã ăn uống no say, lại cảm thấy mệt mỏi, mí mắt chớp chớp muốn dính vào nhau.
Lưu Lan Hương vươn cổ nhìn tình trạng của thằng út, đoán rằng nó thực sự mệt mỏi, liền đẩy nửa bát cháo trắng mà Tô Dụ ăn còn dư cho ba đứa trẻ còn lại: “Ba đứa chia nhau ăn đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Lan Hương không sự nghi ngờ gì, ở độ tuổi này của con trai, đang là lúc thấy gì cũng thắc mắc, cô ấy giải thích nói: “Con còn nhỏ, dạ dày không chịu nổi loại có vỏ này, nên phải ăn loại này, mau ăn đi, ngon lắm đấy.”
Thằng hai Tô Mậu ngẩng đầu ra khỏi bát cơm: “Em út em mau ăn đi! Tết đến nhà ta còn chẳng được húp một miếng cháo trắng nào đâu! Ngon ngọt lắm đấy!”
Tô Dĩnh không nói gì, nhưng đầu của thằng ba Tô Thành đã sắp gật đến nỗi chóng mặt luôn rồi.
Anh còn nhỏ, nên đồ ăn không giống, nhưng chẳng phải anh ba Tô Thành cũng chỉ mới năm tuổi thôi ư?
Tô Dụ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, vẫn mềm nhũn như cũ, không có bao nhiêu sức lực.
Anh thấy Lưu Lan Hương và ba chị em đều ăn sột soạt, ăn ngon vô cùng, cũng bèn cầm muỗng lên đưa vào miệng.
Khi gạo trắng mới chưa khô hoàn toàn cho vào miệng, Tô Dụ đã hiểu tại sao anh hai Tô Mậu lại nói là ngọt rồi.
Bởi vì chưa trải qua ánh nắng mặt trời phơi khô, cũng chưa trải sự tồn trữ lâu ngày trong kho thóc, cháu gạo trắng làm ra, vô cùng thơm ngon ngọt miệng.
Tô Dụ ăn non nửa bát, cảm thấy trên người nóng hôi hổi, anh đẩy bát qua cho Lưu Lan Hương: “No rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nó, kiếp trước anh bị bọn quan viên tiến cống lừa rồi, thứ bọn họ trình lên căn bản không phải gạo mới sản xuất trong năm! Đến cả mùi vị cũng không giống!
Tô Dụ cũng không rõ tâm trạng hiện tại của bản thân là gì.
Nếu nói là bị bọn cẩu quan kia chọc tức, thì cũng không đến nỗi như vậy.
Nhưng dù sao thì anh cũng không vui, muốn phát cáu!
Tô Dụ lau miệng, xoay người nằm xuống đầu giường đất ấm áp, thẳng người thành hình chữ Đại, mặc kệ sự đời: “Buồn ngủ, đi ngủ.”
Đầu giường là nơi ấm nhất của chiếc giường đất, phía dưới là nguồn nhiệt nối với bếp lò của nhà bếp, luôn là lãnh thổ của nhóc Tô Dụ.
Lúc này Tô Dụ đã ăn uống no say, lại cảm thấy mệt mỏi, mí mắt chớp chớp muốn dính vào nhau.
Lưu Lan Hương vươn cổ nhìn tình trạng của thằng út, đoán rằng nó thực sự mệt mỏi, liền đẩy nửa bát cháo trắng mà Tô Dụ ăn còn dư cho ba đứa trẻ còn lại: “Ba đứa chia nhau ăn đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro