[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Rơi Vàng Xuống...
2025-01-10 22:30:02
Từ lúc Tô Dụ nói no, thằng hai Tô Mậu và thằng ba Tô Thành đã không ngừng chép miệng.
Cơm có vỏ trấu trong bát của chúng đã ngon rồi, nhưng cơm không trộn vỏ trấu còn ngon hơn nữa!
Chỉ là dù có tham ăn đến đâu chúng cũng biết, đây là khẩu phần của người đang bị bệnh là thằng út, không thể giành được.
Nhưng bây giờ mẹ đã lên tiếng, trong lòng bọn chúng như có con thỏ nhỏ, không chịu ở yên nữa, mông cứ cọ đi cọ lại trên ghế.
Nhưng cũng không được, mẹ có nói cũng không được, còn phải trông vào chị cả nữa…
Tô Dĩnh cầm bát qua, xem xét rồi đong đếm, múc vào bát của mỗi đứa em hai ba thìa, tự múc vào bát của mình hai thìa, phần còn lại, không đợi Lưu Lan Hương kịp phản ứng, cô ấy đã đổ cả vào bát của Lưu Lan Hương.
Lưu Lan Hương vốn đã ăn xong, nhìn thấy con gái lớn chia cho mình, không nhịn được trách: “Kìa con, chia cho mẹ làm gì? Mẹ ăn no rồi, để mấy đứa ăn thôi!”
Nói là vậy, nhưng thấy con gái lớn biết thương mình, người làm mẹ như cô ấy sao có thể không vui chứ, thế nên khóe miệng Lưu Lan Hương luôn nở nụ cười.
Tô Dĩnh hung hăng nói: “Có chút đồ ăn mà còn chê nhiều, mẹ không ăn thì đổ đi.”
Lưu Lan Hương biết mình nói không lại con gái lớn nên chỉ có thể vừa buồn cười vừa vui vẻ, còn có chút bất đắc dĩ dùng thìa vét sạch vài miếng cháo trắng trong bát.
Khi mọi người trên bàn đều đã ăn xong, Tô Dĩnh chỉ vào cái bát của Tô Dụ lúc nãy nói: “Trong nồi đá nhỏ vẫn còn cháo dính nơi đáy, hai đứa đi cất bát đũa rồi pha thêm nước vào húp đi, xong rồi thì rửa mặt đi ngủ, không được ra ngoài chạy lung tung.”
Thằng hai Tô Mậu và thằng ba Tô Thành nghe được chuyện tốt như vậy, vừa hét lên “yeah, yeah, yeah” vừa chạy đi, muốn đi húp cháo đáy nồi.
Tô Dĩnh nghển đầu hét lên: “Quay lại, cất bát đũa trước rồi mới được đi!”
Tô Mậu và Tô Thành líu ríu quay lại lấy bát đũa bẩn rồi biến mất như gió.
Cháo không có vỏ trấu sẽ dính vào thành nồi, giống như cháo còn sót lại trong bát của mấy người bọn họ lúc nãy, bọn họ đều đã liếm sạch, đến cả Lưu Lan Hương cũng không ngoại lệ.
Ở thời đại này, bột mì trắng và gạo đều rất quý, chẳng ai nỡ lãng phí cả.
Tô Dĩnh nghiêng người nhìn hai đứa em lớn chạy vào bếp, sau đó mới quay lại bàn bạc với Lưu Lan Hương: “Mẹ, 600 đồng đó mẹ định tiêu thế nào?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cơm có vỏ trấu trong bát của chúng đã ngon rồi, nhưng cơm không trộn vỏ trấu còn ngon hơn nữa!
Chỉ là dù có tham ăn đến đâu chúng cũng biết, đây là khẩu phần của người đang bị bệnh là thằng út, không thể giành được.
Nhưng bây giờ mẹ đã lên tiếng, trong lòng bọn chúng như có con thỏ nhỏ, không chịu ở yên nữa, mông cứ cọ đi cọ lại trên ghế.
Nhưng cũng không được, mẹ có nói cũng không được, còn phải trông vào chị cả nữa…
Tô Dĩnh cầm bát qua, xem xét rồi đong đếm, múc vào bát của mỗi đứa em hai ba thìa, tự múc vào bát của mình hai thìa, phần còn lại, không đợi Lưu Lan Hương kịp phản ứng, cô ấy đã đổ cả vào bát của Lưu Lan Hương.
Lưu Lan Hương vốn đã ăn xong, nhìn thấy con gái lớn chia cho mình, không nhịn được trách: “Kìa con, chia cho mẹ làm gì? Mẹ ăn no rồi, để mấy đứa ăn thôi!”
Nói là vậy, nhưng thấy con gái lớn biết thương mình, người làm mẹ như cô ấy sao có thể không vui chứ, thế nên khóe miệng Lưu Lan Hương luôn nở nụ cười.
Tô Dĩnh hung hăng nói: “Có chút đồ ăn mà còn chê nhiều, mẹ không ăn thì đổ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Lan Hương biết mình nói không lại con gái lớn nên chỉ có thể vừa buồn cười vừa vui vẻ, còn có chút bất đắc dĩ dùng thìa vét sạch vài miếng cháo trắng trong bát.
Khi mọi người trên bàn đều đã ăn xong, Tô Dĩnh chỉ vào cái bát của Tô Dụ lúc nãy nói: “Trong nồi đá nhỏ vẫn còn cháo dính nơi đáy, hai đứa đi cất bát đũa rồi pha thêm nước vào húp đi, xong rồi thì rửa mặt đi ngủ, không được ra ngoài chạy lung tung.”
Thằng hai Tô Mậu và thằng ba Tô Thành nghe được chuyện tốt như vậy, vừa hét lên “yeah, yeah, yeah” vừa chạy đi, muốn đi húp cháo đáy nồi.
Tô Dĩnh nghển đầu hét lên: “Quay lại, cất bát đũa trước rồi mới được đi!”
Tô Mậu và Tô Thành líu ríu quay lại lấy bát đũa bẩn rồi biến mất như gió.
Cháo không có vỏ trấu sẽ dính vào thành nồi, giống như cháo còn sót lại trong bát của mấy người bọn họ lúc nãy, bọn họ đều đã liếm sạch, đến cả Lưu Lan Hương cũng không ngoại lệ.
Ở thời đại này, bột mì trắng và gạo đều rất quý, chẳng ai nỡ lãng phí cả.
Tô Dĩnh nghiêng người nhìn hai đứa em lớn chạy vào bếp, sau đó mới quay lại bàn bạc với Lưu Lan Hương: “Mẹ, 600 đồng đó mẹ định tiêu thế nào?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro