[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Rơi Vàng Xuống...
2025-01-10 22:30:02
Việc học Đại Trại không gấp gáp như vụ thu hoạch mùa thu, nếu có việc vẫn có thể xin nghỉ phép, việc học Đại Trại thực ra không mấy mệt mỏi, lại còn được tính công điểm, nên Tô Dĩnh dự định tới lúc đó sẽ đi cùng mẹ.
Việc dự trữ củi cho mùa đông ở nhà cứ để cho hai đứa em lớn lo.
Hiện tại, kỳ nghỉ một tuần sau vụ thu hoạch mùa thu đã qua hết ba bốn ngày rồi, Tô Dĩnh muốn đi tới công xã, ra chợ đen trao đổi hàng, cơ hội tốt nhất chính là mấy ngày trước thềm năm mới này.
Nếu không, đợi khi học Đại Trại xong, liệu điều kiện đường sá bên ngoài thôn có cho phép họ rời thôn không thì cũng khó nói lắm.
Lưu Lan Hương nghe con gái lớn phân tích xong, trong lòng thực sự có chút lung lay.
Chủ yếu là vì câu nói cuối cùng của Tô Dĩnh, nếu cô ấy thật sự lạnh mà đổ bệnh vì quần áo không đủ ấm, tới lúc đó chưa nói đến việc phải tốn tiền mua thuốc, lỡ dở việc tranh công điểm, chỉ riêng việc nhỡ thực sự xảy ra chuyện gì, mấy đứa nhỏ biết phải làm sao?
Nhưng Lưu Lan Hương lại không nỡ tiêu tiền may cho mình một chiếc áo bông mới, chỉ riêng vải bông đã có giá 1.2 đồng một mét, mà bông lại tốn thêm mấy hào một cân, tất cả tính ra không phải mất cả mấy chục đồng sao! Mấu chốt là nhà họ còn không có phiếu, lại phải bỏ tiền ra ngoài mua nữa!
Cô ấy tiếc đứt ruột, Lưu Lan Hương càng nghĩ càng đau lòng muốn ngất lịm.
Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của cô con gái lớn, lại xem xét tình hình thực tế, Lưu Lan Hương biết những gì Tô Dĩnh nói là giải pháp tốt nhất rồi.
Vì vậy, cô ấy chịu đựng cơn đau vì trái tim đang rỉ máu, nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Dĩnh: “Được rồi, vậy mẹ cho con ba mươi đồng, tiện thể con lên công xã bán trứng gà luôn.”
Bản thân Lưu Lan Hương phải tranh thủ mấy ngày nghỉ này để dọn dẹp mảnh đất của mình, tích trữ dưa cải, muối dưa chua, tìm cách sửa nhà, phơi khô lương thực, việc cần làm không hề ít, thực sự không rảnh rỗi chút nào, đành phải giao chuyện này cho Tô Dĩnh xử lý.
Tô Dĩnh thấy mẹ mình cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp thì lúc này mới yên tâm, nhưng ngày mai cô ấy phải đi tìm vị thần y già ở thôn bên cạnh để khám bệnh cho Tô Dụ, thế nên cô ấy tiện thể nói luôn: “Ngày mai con dắt thằng út theo luôn nhé, nó ở nhà cũng không giúp được gì nhiều, theo con ra ngoài đổi gió, có lẽ sẽ giúp bệnh mau khỏi hơn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Việc dự trữ củi cho mùa đông ở nhà cứ để cho hai đứa em lớn lo.
Hiện tại, kỳ nghỉ một tuần sau vụ thu hoạch mùa thu đã qua hết ba bốn ngày rồi, Tô Dĩnh muốn đi tới công xã, ra chợ đen trao đổi hàng, cơ hội tốt nhất chính là mấy ngày trước thềm năm mới này.
Nếu không, đợi khi học Đại Trại xong, liệu điều kiện đường sá bên ngoài thôn có cho phép họ rời thôn không thì cũng khó nói lắm.
Lưu Lan Hương nghe con gái lớn phân tích xong, trong lòng thực sự có chút lung lay.
Chủ yếu là vì câu nói cuối cùng của Tô Dĩnh, nếu cô ấy thật sự lạnh mà đổ bệnh vì quần áo không đủ ấm, tới lúc đó chưa nói đến việc phải tốn tiền mua thuốc, lỡ dở việc tranh công điểm, chỉ riêng việc nhỡ thực sự xảy ra chuyện gì, mấy đứa nhỏ biết phải làm sao?
Nhưng Lưu Lan Hương lại không nỡ tiêu tiền may cho mình một chiếc áo bông mới, chỉ riêng vải bông đã có giá 1.2 đồng một mét, mà bông lại tốn thêm mấy hào một cân, tất cả tính ra không phải mất cả mấy chục đồng sao! Mấu chốt là nhà họ còn không có phiếu, lại phải bỏ tiền ra ngoài mua nữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy tiếc đứt ruột, Lưu Lan Hương càng nghĩ càng đau lòng muốn ngất lịm.
Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của cô con gái lớn, lại xem xét tình hình thực tế, Lưu Lan Hương biết những gì Tô Dĩnh nói là giải pháp tốt nhất rồi.
Vì vậy, cô ấy chịu đựng cơn đau vì trái tim đang rỉ máu, nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Dĩnh: “Được rồi, vậy mẹ cho con ba mươi đồng, tiện thể con lên công xã bán trứng gà luôn.”
Bản thân Lưu Lan Hương phải tranh thủ mấy ngày nghỉ này để dọn dẹp mảnh đất của mình, tích trữ dưa cải, muối dưa chua, tìm cách sửa nhà, phơi khô lương thực, việc cần làm không hề ít, thực sự không rảnh rỗi chút nào, đành phải giao chuyện này cho Tô Dĩnh xử lý.
Tô Dĩnh thấy mẹ mình cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp thì lúc này mới yên tâm, nhưng ngày mai cô ấy phải đi tìm vị thần y già ở thôn bên cạnh để khám bệnh cho Tô Dụ, thế nên cô ấy tiện thể nói luôn: “Ngày mai con dắt thằng út theo luôn nhé, nó ở nhà cũng không giúp được gì nhiều, theo con ra ngoài đổi gió, có lẽ sẽ giúp bệnh mau khỏi hơn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro