[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Thiên Vương Bao...
2025-01-10 22:30:02
Dù sao thì Tô Dĩnh cũng dự định cách dăm bữa nửa tháng sẽ tìm cách kiếm về một ít thịt như thế này, để gia đình cô ấy không bị thiếu trước hụt sau nữa.
Thế nên hôm nay, con gà này không chia sẻ với họ.
Cả hai ăn ngấu ăn nghiến, chưa đầy nửa tiếng đã giải quyết hết cả một con gà to béo.
Chủ lực đương nhiên là Tô Dĩnh, nhưng cái bụng nhỏ của Tô Dụ cũng không thể coi thường!
Thật lòng mà nói, cho dù lúc trước Tô Dụ từng tắm máu trên chiến trường cũng chưa bao giờ phải ăn món gà nướng tanh như vậy, ngay cả muối cũng rắc không đều.
Đặc biệt là do lúc này chị cả của anh đang rất gấp, làm việc bỗ bã, có chỗ nướng còn bị cháy…
Nhưng không thể phủ nhận, đồ vừa rồi Tô Dụ được ăn quá ngon, ngay cả lớp da gà béo ngậy mà trước đây anh chưa từng đụng đến cũng ăn hết sạch!
Tô Dụ ăn xong thì bắt đầu buồn ngủ, Tô Dĩnh lau tay cho anh, rồi để anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh bếp sưởi ấm và chợp mắt một chút.
Tô Dĩnh tự mình quét xương gà và mấy thứ còn lại vào bếp, rồi lại ném vào bếp một nắm lớn hoa tiêu dại khô.
Hoa tiêu dại vừa cháy, mùi hạt tiêu nồng đậm tràn ngập căn bếp, làm sao mà ngửi thấy mùi thịt gà gì nữa chứ.
Đợi làn gió lạnh ngoài sân thổi vào, căn bếp lập tức khôi phục lại hình dáng ban đầu với bốn bức tường hoàn toàn sạch sẽ, chó hoang trong thôn có vào cũng không thể tìm thấy gì để ăn.
Vừa đúng lúc trời cũng tờ mờ sáng, là lúc mọi nhà đều thức dậy nhóm lửa nấu cơm.
Tô Dĩnh làm luôn bữa sáng để mẹ cô ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Bữa sáng là món cháo rau rừng khô trộn với gốc rạ và trứng luộc.
Thực ra, món trứng luộc là do Tô Dĩnh tự mình quyết định, Lưu Lan Hương có ý bán hết số trứng ở nhà để đổi lấy tiền.
Nhưng Tô Dĩnh lại không đồng tình.
Vụ thu hoạch vừa kết thúc, nếu cứ ăn mỗi món “canh toàn quốc” lúc trước, mình đồng da sắt cũng chịu không nổi nha.
Cháo và trứng đều sắp chín, Lưu Lan Hương thức dậy đẩy cửa bước ra, nhìn thấy con gái lớn và con trai út đang ở trong bếp, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Sao hai đứa dậy sớm vậy? Không chê trời lạnh à?”
Tô Dĩnh trả lời rất tự nhiên: “Đêm qua thằng út bị tiêu chảy, đi xong lại đói, con nấu chút đồ ăn cho nó, sợ nó bị lạnh nên con nấu thêm nước hoa tiêu, lúc này con lại ngủ quên mất, vừa hay mẹ bế nó về giường đi. Đồ ăn sáng con nấu xong hết rồi, thằng hai với thằng ba dậy là có thể ăn luôn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế nên hôm nay, con gà này không chia sẻ với họ.
Cả hai ăn ngấu ăn nghiến, chưa đầy nửa tiếng đã giải quyết hết cả một con gà to béo.
Chủ lực đương nhiên là Tô Dĩnh, nhưng cái bụng nhỏ của Tô Dụ cũng không thể coi thường!
Thật lòng mà nói, cho dù lúc trước Tô Dụ từng tắm máu trên chiến trường cũng chưa bao giờ phải ăn món gà nướng tanh như vậy, ngay cả muối cũng rắc không đều.
Đặc biệt là do lúc này chị cả của anh đang rất gấp, làm việc bỗ bã, có chỗ nướng còn bị cháy…
Nhưng không thể phủ nhận, đồ vừa rồi Tô Dụ được ăn quá ngon, ngay cả lớp da gà béo ngậy mà trước đây anh chưa từng đụng đến cũng ăn hết sạch!
Tô Dụ ăn xong thì bắt đầu buồn ngủ, Tô Dĩnh lau tay cho anh, rồi để anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh bếp sưởi ấm và chợp mắt một chút.
Tô Dĩnh tự mình quét xương gà và mấy thứ còn lại vào bếp, rồi lại ném vào bếp một nắm lớn hoa tiêu dại khô.
Hoa tiêu dại vừa cháy, mùi hạt tiêu nồng đậm tràn ngập căn bếp, làm sao mà ngửi thấy mùi thịt gà gì nữa chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi làn gió lạnh ngoài sân thổi vào, căn bếp lập tức khôi phục lại hình dáng ban đầu với bốn bức tường hoàn toàn sạch sẽ, chó hoang trong thôn có vào cũng không thể tìm thấy gì để ăn.
Vừa đúng lúc trời cũng tờ mờ sáng, là lúc mọi nhà đều thức dậy nhóm lửa nấu cơm.
Tô Dĩnh làm luôn bữa sáng để mẹ cô ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Bữa sáng là món cháo rau rừng khô trộn với gốc rạ và trứng luộc.
Thực ra, món trứng luộc là do Tô Dĩnh tự mình quyết định, Lưu Lan Hương có ý bán hết số trứng ở nhà để đổi lấy tiền.
Nhưng Tô Dĩnh lại không đồng tình.
Vụ thu hoạch vừa kết thúc, nếu cứ ăn mỗi món “canh toàn quốc” lúc trước, mình đồng da sắt cũng chịu không nổi nha.
Cháo và trứng đều sắp chín, Lưu Lan Hương thức dậy đẩy cửa bước ra, nhìn thấy con gái lớn và con trai út đang ở trong bếp, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Sao hai đứa dậy sớm vậy? Không chê trời lạnh à?”
Tô Dĩnh trả lời rất tự nhiên: “Đêm qua thằng út bị tiêu chảy, đi xong lại đói, con nấu chút đồ ăn cho nó, sợ nó bị lạnh nên con nấu thêm nước hoa tiêu, lúc này con lại ngủ quên mất, vừa hay mẹ bế nó về giường đi. Đồ ăn sáng con nấu xong hết rồi, thằng hai với thằng ba dậy là có thể ăn luôn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro