[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Thiên Vương Bao...
2025-01-10 22:30:02
Tô Dụ vừa nhét quả trứng vào miệng vừa quay đầu nhìn, mấy cửa hàng hình như ở phía sau lưng mà nhỉ? Mấy người trên xe đều đi vào ngôi nhà lớn có viết chữ đỏ cả rồi.
Nhưng một đứa bé ngu ngơ sao có thể có được năng lực quan sát như vậy? Tô Dụ ngoan ngoãn giả vờ không biết gì.
Tô Dĩnh dẫn Tô Dụ đi ngoằn ngoèo, cũng không biết đi kiểu gì, chẳng mấy chốc đã đến một khu dân cư yên tĩnh, tồi tàn và lộn xộn gồm những ngôi nhà trệt nhỏ.
Tô Dĩnh nhìn trúng một căn nhà trước cửa có tảng đá lớn, đưa tay phải gõ cửa ba tiếng nhịp nhàng.
Chẳng bao lâu, cánh cửa cọt kẹt mở ra, một bà lão tóc bạc trắng thò đầu ra khỏi cửa.
Bà ấy gầy gò nhăn nheo, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tô Dĩnh và Tô Dụ.
Lúc Tô Dĩnh nói chuyện, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa thâm trầm: “Thiên, Vương, Bao, Địa, Hổ.”
Bà ấy hơi tròn mắt, nhưng bà ấy vẫn thận trọng nhìn hai bên cửa một lúc, sau khi xác nhận không có gì bất thường, mới dùng cùng một tông giọng nghiêm nghị trầm trầm trả lời: “Bảo, Tháp, Trấn, Hà, Yêu.”
Bà lão và Tô Dĩnh nhìn nhau một lúc, mím môi, như thể đã tìm ra tổ chức của mình, họ nghiêm trang gật đầu với nhau, sau đó bà ấy mới mời chị em Tô Dĩnh vào cửa.
Tô Dụ: “…”
Cảm giác như mình sắp phải làm chuyện xấu!
Người mở cửa là bà Triệu, Tô Dĩnh tới chỗ bà ấy để mua vải vụn.
Đợi tới mùa đông, khi những ngọn núi phủ đầy tuyết dày, phải ở nhà không có việc gì làm, đó sẽ là thời điểm tốt nhất để thêu thùa may vá.
Quan trọng là giá của vải vụn rẻ, dù phải ghép chúng lại với nhau trước mới có thể may quần áo, nhưng dùng mặc ở nhà hay khoác thêm áo bên ngoài đều không thành vấn đề.
Phải nói rằng bà Triệu là một người thận trọng, lại rất điềm tĩnh, từ khi dẫn hai chị em vào cửa đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Người nói trước sẽ dễ gặp rủi ro hơn, mặc dù đứa bé này biết ám hiệu của bà a áy, chắc chắn là do khách quen giới thiệu, nhưng lỡ như có người bảo bọn đứa trẻ đến lừa bà ấy mắc câu thì sao? Chung quy vẫn nên cẩn trọng một chút thì mới có thể làm ăn lâu dài được.
Nhưng điều mà Tô Dĩnh nhìn trúng chính là sự đáng tin của bà Triệu, kể đến chuyện các xưởng may đầu cơ tích trữ vải vụn, dù sao thì kiếp trước khi các xưởng may đều đóng cửa, thì bà Triệu vẫn bình an vô sự.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng một đứa bé ngu ngơ sao có thể có được năng lực quan sát như vậy? Tô Dụ ngoan ngoãn giả vờ không biết gì.
Tô Dĩnh dẫn Tô Dụ đi ngoằn ngoèo, cũng không biết đi kiểu gì, chẳng mấy chốc đã đến một khu dân cư yên tĩnh, tồi tàn và lộn xộn gồm những ngôi nhà trệt nhỏ.
Tô Dĩnh nhìn trúng một căn nhà trước cửa có tảng đá lớn, đưa tay phải gõ cửa ba tiếng nhịp nhàng.
Chẳng bao lâu, cánh cửa cọt kẹt mở ra, một bà lão tóc bạc trắng thò đầu ra khỏi cửa.
Bà ấy gầy gò nhăn nheo, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tô Dĩnh và Tô Dụ.
Lúc Tô Dĩnh nói chuyện, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa thâm trầm: “Thiên, Vương, Bao, Địa, Hổ.”
Bà ấy hơi tròn mắt, nhưng bà ấy vẫn thận trọng nhìn hai bên cửa một lúc, sau khi xác nhận không có gì bất thường, mới dùng cùng một tông giọng nghiêm nghị trầm trầm trả lời: “Bảo, Tháp, Trấn, Hà, Yêu.”
Bà lão và Tô Dĩnh nhìn nhau một lúc, mím môi, như thể đã tìm ra tổ chức của mình, họ nghiêm trang gật đầu với nhau, sau đó bà ấy mới mời chị em Tô Dĩnh vào cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dụ: “…”
Cảm giác như mình sắp phải làm chuyện xấu!
Người mở cửa là bà Triệu, Tô Dĩnh tới chỗ bà ấy để mua vải vụn.
Đợi tới mùa đông, khi những ngọn núi phủ đầy tuyết dày, phải ở nhà không có việc gì làm, đó sẽ là thời điểm tốt nhất để thêu thùa may vá.
Quan trọng là giá của vải vụn rẻ, dù phải ghép chúng lại với nhau trước mới có thể may quần áo, nhưng dùng mặc ở nhà hay khoác thêm áo bên ngoài đều không thành vấn đề.
Phải nói rằng bà Triệu là một người thận trọng, lại rất điềm tĩnh, từ khi dẫn hai chị em vào cửa đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Người nói trước sẽ dễ gặp rủi ro hơn, mặc dù đứa bé này biết ám hiệu của bà a áy, chắc chắn là do khách quen giới thiệu, nhưng lỡ như có người bảo bọn đứa trẻ đến lừa bà ấy mắc câu thì sao? Chung quy vẫn nên cẩn trọng một chút thì mới có thể làm ăn lâu dài được.
Nhưng điều mà Tô Dĩnh nhìn trúng chính là sự đáng tin của bà Triệu, kể đến chuyện các xưởng may đầu cơ tích trữ vải vụn, dù sao thì kiếp trước khi các xưởng may đều đóng cửa, thì bà Triệu vẫn bình an vô sự.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro