[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Thiên Vương Bao...
2025-01-10 22:30:02
“Tôi cũng có nghe nói, hình như có người viết gì đó lên cửa nhà bọn họ, nhưng bác gái cả Tô ngăn lại không cho ai xem hết, sáng sớm đại đội trưởng đã bị gọi qua đó rồi, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi nhà bọn họ luôn!”
Những cô vợ trẻ trong thôn nói chuyện phiếm sôi nổi với nhau, những nữ thanh niên trí thức bình thường lại không chen được lời nào, dù cùng ngồi trên một chiếc xe la nhưng trông họ có chút khác biệt.
Nhưng chuyện này chấn động đến mức ngay cả những thanh niên trí thức ở thành phố cũng chưa từng gặp qua!
Lưu Dương, một thanh niên trí thức giàu kinh nghiệm đã ở thôn Thanh Sơn được ba năm, không nhịn được hỏi: “Đây, đây… không phải là có người chết rồi đó chứ! Hay là lát nữa chúng ta báo cảnh sát đi?”
Nếu họ biết chuyện không báo, liệu họ có bị liên lụy và ảnh hưởng đến việc trở lại thành phố không?
Mấy cô vợ trẻ đang bàn tán xua tay nói: “Không có ai chết, không có ai chết đâu, nghe nói là mất hai con gà, máu trên cửa và trên tường đều là máu của những con gà mái đó đấy.”
Lưu Dương cùng mấy nữ thanh niên trí thức xung quanh nhìn nhau một cái, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Không chết người là tốt rồi, thế nhà bác cả Tô bị làm sao thế nhỉ? Trước giờ không phải danh tiếng của nhà họ vẫn luôn rất tốt sao?”
Một cô vợ trẻ khác nhiều chuyện: “Haizz, như thế rồi thì tốt chỗ nào? Đúng là, tri nhân tri diện bất tri tâm…”
Con người đều là sinh vật ưa hóng chuyện, từ người thành phố đến thôn dân địa phương, chỉ cần liên quan đến các tin tức giật gân, không ai có thể cưỡng lại sự thức tỉnh điên cuồng của tâm hồn buôn chuyện trong cơ thể, hai nhóm người vốn dĩ không thân thiết nhanh chóng trò chuyện rôm rả.
Tô Dĩnh vểnh tai lắng nghe hồi lâu, đảm bảo bản thân không lưu lại bất kỳ sơ suất nào, cả nhà bác cả Tô thực sự đang mặt ủ mày chau không có chút đầu mối nào, lúc này cô ấy mới yên tâm ngủ tiếp, dù gì cô ấy nửa đêm thức dậy giở trò cũng rất mệt đó.
Khi đến công xã, Hồ Lão Lục dừng xe la dưới gốc cây liễu lớn trước cổng công xã, nhắc nhở mọi người trên xe: “Chỉ đợi đến 3 giờ chiều thôi nhé, muộn hơn thì tự mình nghĩ cách trở về đi.”
Tô Dụ cũng bị tiếng nói sang sảng của Hồ Lão Lục đánh thức, Tô Dĩnh bế anh xuống xe la, lại dúi vào tay anh một quả trứng: “Ăn đi, trong nhà mỗi người một quả.” Nói xong kéo Tô Dụ đi về phía trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những cô vợ trẻ trong thôn nói chuyện phiếm sôi nổi với nhau, những nữ thanh niên trí thức bình thường lại không chen được lời nào, dù cùng ngồi trên một chiếc xe la nhưng trông họ có chút khác biệt.
Nhưng chuyện này chấn động đến mức ngay cả những thanh niên trí thức ở thành phố cũng chưa từng gặp qua!
Lưu Dương, một thanh niên trí thức giàu kinh nghiệm đã ở thôn Thanh Sơn được ba năm, không nhịn được hỏi: “Đây, đây… không phải là có người chết rồi đó chứ! Hay là lát nữa chúng ta báo cảnh sát đi?”
Nếu họ biết chuyện không báo, liệu họ có bị liên lụy và ảnh hưởng đến việc trở lại thành phố không?
Mấy cô vợ trẻ đang bàn tán xua tay nói: “Không có ai chết, không có ai chết đâu, nghe nói là mất hai con gà, máu trên cửa và trên tường đều là máu của những con gà mái đó đấy.”
Lưu Dương cùng mấy nữ thanh niên trí thức xung quanh nhìn nhau một cái, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Không chết người là tốt rồi, thế nhà bác cả Tô bị làm sao thế nhỉ? Trước giờ không phải danh tiếng của nhà họ vẫn luôn rất tốt sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cô vợ trẻ khác nhiều chuyện: “Haizz, như thế rồi thì tốt chỗ nào? Đúng là, tri nhân tri diện bất tri tâm…”
Con người đều là sinh vật ưa hóng chuyện, từ người thành phố đến thôn dân địa phương, chỉ cần liên quan đến các tin tức giật gân, không ai có thể cưỡng lại sự thức tỉnh điên cuồng của tâm hồn buôn chuyện trong cơ thể, hai nhóm người vốn dĩ không thân thiết nhanh chóng trò chuyện rôm rả.
Tô Dĩnh vểnh tai lắng nghe hồi lâu, đảm bảo bản thân không lưu lại bất kỳ sơ suất nào, cả nhà bác cả Tô thực sự đang mặt ủ mày chau không có chút đầu mối nào, lúc này cô ấy mới yên tâm ngủ tiếp, dù gì cô ấy nửa đêm thức dậy giở trò cũng rất mệt đó.
Khi đến công xã, Hồ Lão Lục dừng xe la dưới gốc cây liễu lớn trước cổng công xã, nhắc nhở mọi người trên xe: “Chỉ đợi đến 3 giờ chiều thôi nhé, muộn hơn thì tự mình nghĩ cách trở về đi.”
Tô Dụ cũng bị tiếng nói sang sảng của Hồ Lão Lục đánh thức, Tô Dĩnh bế anh xuống xe la, lại dúi vào tay anh một quả trứng: “Ăn đi, trong nhà mỗi người một quả.” Nói xong kéo Tô Dụ đi về phía trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro