[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Ra Mắt Người Đà...
2024-08-18 02:14:18
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thím Vương, đây chính là đối tượng hẹn hò thím giới thiệu sao? Tại sao cổ áo của cô ấy thấp như vậy? Mẹ tôi nói chỉ có nữ đồng chí không đứng đắn mới ăn mặc như vậy!”
Tống Lạc Anh nhìn người đàn ông đang nói chuyện bla bla bla, trong ánh mắt để lộ ra vẻ đầu óc mê man.
Không phải cô đang viết luận văn trong ký túc xá sao? Tại sao lại có đàn ông? Tống Lạc Anh ngơ ngác.
Mãi đến khi có ký ức tràn vào trong đầu thì cô mới vất vả phát hiện mình xuyên không. Xuyên đến những năm 1970, mà còn đang đi xem mắt.
Mẹ nó!
Cô học hành gian khổ nhiều năm, thật vất vả mới chờ đến ngày tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vậy mà lại xuyên qua.
Trở lại thời điểm trước giải phóng, Tống Lạc Anh không muốn cố gắng, cô nằm ngửa ngã ngửa, thích thế nào thì làm thế đó.
Trong lúc đầu óc đang mơ màng, Tống Lạc Anh lại nghe thấy một giọng nữ truyền đến: “Lạc Lạc rất nghiêm chỉnh, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn là học sinh cao trung.”
Người đàn ông này không phải người nhan khống, anh ta chỉ muốn tìm một người nghe lời: “Mẹ tôi nói tôi là công nhân, không cần phải cho nhà gái lễ hỏi, mẹ tôi nói con dâu phải nghe lời, không được phép mạnh miệng, không được phép lấy đồ về nhà ngoại, mẹ tôi còn nói phải sinh 5 đứa con trai...”
Tống Lạc Anh nghe vậy thì tỉnh táo lại, mẹ nó, chẩn đoán chính xác, màn cuối của người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ: “Cái gì cũng là mẹ anh, mẹ anh, anh vẫn còn chưa dứt sữa sao? Cái gì cũng phải nhắc đến mẹ! Nếu anh không thể rời khỏi mẹ mình thì cưới vợ làm gì, cứ tương thân tương ái sống với mẹ hết đời là được!”
Người đàn ông không ngờ là Tống Lạc Anh sẽ nội giận, anh ta chấn động đến mức con ngươi co vào: “Cô, cô nói chuyện thế nào vậy!”
Tống Lạc Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ nói sự thật, những người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ như anh thì chỉ là loại hiếu thuận ngu xuẩn, nếu kết hôn thì đúng là làm hại người khác!”
Thiếu chút nữa là thím Vương ngất đi: “Lạc Lạc, bớt tranh cãi chút.”
Tống Lạc Anh xùy một tiếng: “Thím Vương, tại sao bà mối các thím chỉ nói những điểm mạnh vậy. Là người này! Còn là người đàn ông ưu tú? Dáng dấp không cao hơn cháu thì thôi, răng còn hô, mắt cũng bé xíu, cũng sắp thành một đường thẳng rồi! Có phải thím có gì nhầm lẫn về ngoại hình đẹp không?”
Đây là lần đầu tiên thím Vương gặp phải người muốn gây sự như vậy cho nên phiền muộn tới cực điểm: “Cậu ấy là công nhân, ăn lương quốc gia, cháu cũng biết bây giờ bát sắt thơm như thế nào mà đúng không?”
Tống Lạc Anh là người của hậu thế tới cho nên cô cũng không ưa thích bát sắt như vậy: “Cháu là người nhan khống, chỉ thích người đẹp, nếu không đẹp thì cho dù có là quan lão gia thì cháu cũng không thích!”
Sắc mặt thím Vương phức tạp nhìn Tống Lạc Anh. Còn quan lão gia? Làm ra chuyện như vậy, sau này còn ai dám cưới cô!
“Thím Vương, đây chính là đối tượng hẹn hò thím giới thiệu sao? Tại sao cổ áo của cô ấy thấp như vậy? Mẹ tôi nói chỉ có nữ đồng chí không đứng đắn mới ăn mặc như vậy!”
Tống Lạc Anh nhìn người đàn ông đang nói chuyện bla bla bla, trong ánh mắt để lộ ra vẻ đầu óc mê man.
Không phải cô đang viết luận văn trong ký túc xá sao? Tại sao lại có đàn ông? Tống Lạc Anh ngơ ngác.
Mãi đến khi có ký ức tràn vào trong đầu thì cô mới vất vả phát hiện mình xuyên không. Xuyên đến những năm 1970, mà còn đang đi xem mắt.
Mẹ nó!
Cô học hành gian khổ nhiều năm, thật vất vả mới chờ đến ngày tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vậy mà lại xuyên qua.
Trở lại thời điểm trước giải phóng, Tống Lạc Anh không muốn cố gắng, cô nằm ngửa ngã ngửa, thích thế nào thì làm thế đó.
Trong lúc đầu óc đang mơ màng, Tống Lạc Anh lại nghe thấy một giọng nữ truyền đến: “Lạc Lạc rất nghiêm chỉnh, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn là học sinh cao trung.”
Người đàn ông này không phải người nhan khống, anh ta chỉ muốn tìm một người nghe lời: “Mẹ tôi nói tôi là công nhân, không cần phải cho nhà gái lễ hỏi, mẹ tôi nói con dâu phải nghe lời, không được phép mạnh miệng, không được phép lấy đồ về nhà ngoại, mẹ tôi còn nói phải sinh 5 đứa con trai...”
Tống Lạc Anh nghe vậy thì tỉnh táo lại, mẹ nó, chẩn đoán chính xác, màn cuối của người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ: “Cái gì cũng là mẹ anh, mẹ anh, anh vẫn còn chưa dứt sữa sao? Cái gì cũng phải nhắc đến mẹ! Nếu anh không thể rời khỏi mẹ mình thì cưới vợ làm gì, cứ tương thân tương ái sống với mẹ hết đời là được!”
Người đàn ông không ngờ là Tống Lạc Anh sẽ nội giận, anh ta chấn động đến mức con ngươi co vào: “Cô, cô nói chuyện thế nào vậy!”
Tống Lạc Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ nói sự thật, những người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ như anh thì chỉ là loại hiếu thuận ngu xuẩn, nếu kết hôn thì đúng là làm hại người khác!”
Thiếu chút nữa là thím Vương ngất đi: “Lạc Lạc, bớt tranh cãi chút.”
Tống Lạc Anh xùy một tiếng: “Thím Vương, tại sao bà mối các thím chỉ nói những điểm mạnh vậy. Là người này! Còn là người đàn ông ưu tú? Dáng dấp không cao hơn cháu thì thôi, răng còn hô, mắt cũng bé xíu, cũng sắp thành một đường thẳng rồi! Có phải thím có gì nhầm lẫn về ngoại hình đẹp không?”
Đây là lần đầu tiên thím Vương gặp phải người muốn gây sự như vậy cho nên phiền muộn tới cực điểm: “Cậu ấy là công nhân, ăn lương quốc gia, cháu cũng biết bây giờ bát sắt thơm như thế nào mà đúng không?”
Tống Lạc Anh là người của hậu thế tới cho nên cô cũng không ưa thích bát sắt như vậy: “Cháu là người nhan khống, chỉ thích người đẹp, nếu không đẹp thì cho dù có là quan lão gia thì cháu cũng không thích!”
Sắc mặt thím Vương phức tạp nhìn Tống Lạc Anh. Còn quan lão gia? Làm ra chuyện như vậy, sau này còn ai dám cưới cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro