[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Đại Chiến Giữa...
2024-08-18 02:14:18
Nó
ném con rắn xuống đất, chạy xuống núi.
Lúc quay lại, trong miệng ngậm hạt dược liệu.
Mặc dù Phi Hổ chỉ là một chú chó nhưng nó có trí nhớ rất tốt.
Tống Anh Lạc dạy nó cách phân biệt dược liệu, nó nhìn hai lần là có thể nhớ.
“Gâu gâu…”
Tống Lạc Anh xoa đầu Phi Hổ, giơ ngón tay cái lên, không chút do dự khen ngợi: “Phi Hồ nhà chúng ta thật giỏi!”
Phi Hổ vẫy đuôi vui vẻ.
Tống Lạc Anh trồng thảo dược trong không gian, sau đó tìm một hòn đá nằm xuống, rất thoải mái.
Đây mới là cuộc sống chứ!
Không giống như thế hệ sau, cuộc sống hối hả, ai cũng bận rộn, nếu lười biếng một chút sẽ bị xã hội đào thải.
Những tán lá xum xuê che khuất ánh nắng chói chang.
Gió nhẹ thổi qua, Tống Lạc Anh lắc lư chìm vào giấc ngủ.
Cô lật người liền bị rơi khỏi tảng đá, sắp ngã xuống đất.
Phi Hổ chạy tới, nằm trên mặt đất làm thảm lót cho Tống Lạc Anh.
Bị như vậy, Tống Lạc Anh cũng bị dọa sợ mà tỉnh ngủ.
Cô đứng dậy xoa tai Phi Hổ: “Phi Hổ, cám ơn mi!”
Tống Tiểu Tư rất nhanh đã tới, cô ấy nhìn chằm chằm con rắn trên mặt đất, khó xử nói :”Lạc Lạc, chị không dám động vào.”
Tống Lạc Anh không nói gì, nhặt con rắn trên đất bỏ vào giỏ tre, còn bảo Tống Tiểu Tư cắt ít rong heo trải lên trên để không ai phát hiện.
---
Bên kia, Lưu Quế Phụng quay trở lại phòng làm việc gọi điện cho mẹ Hoắc của thủ đô: “Alo, chị dâu đúng không?”
“…”
“A! Không phải á! Làm phiền cậu tìm Hạ Lan Hương, năm phút nữa tôi sẽ gọi lại.”
Hạ Lan Hương là tên của mẹ Hoắc, bà là một bác sĩ.
Thời gian vừa tới, Lưu Quế Phụng lại gọi vào số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại kết nối, bên kia truyền tới giọng của Hạ Lan Hương.
Lưu Quế Phụng nói về chuyện Hoắc Tư Tiêu đính hôn.
Hạ Lan Hương đã mấy lần cố chen vào nhưng không được.
Vì vậy, bà chỉ đành đợi bên kia nói xong mới lên tiếng: “Không lừa chị chứ? Thằng nhóc đó không phải luôn chê con gái phiền phức hay sao, cơ hội tìm được đối tượng quá ít!”
“Chuyện như vậy, nào dám lừa chị! Không phải trước đây chị lo thằng bé thích đàn ông sao? Bây giờ không phải lo nữa! Lạc Lạc rất xinh đẹp đấy!
Ai da, chị không thấy thôi! Con bé cười một cái, trái tim em tan chảy luôn, chị không phải luôn muốn có một đứa con gái sao? Em nghĩ, mong ước có một đứa con gái của chị sắp thành hiện thực rồi!”
Chắc chắn chuyện này là thật, Hạ Lan Hương trong chốc lát đã kích động: “Con bé bao nhiêu tuổi? Có mấy anh chị em?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc quay lại, trong miệng ngậm hạt dược liệu.
Mặc dù Phi Hổ chỉ là một chú chó nhưng nó có trí nhớ rất tốt.
Tống Anh Lạc dạy nó cách phân biệt dược liệu, nó nhìn hai lần là có thể nhớ.
“Gâu gâu…”
Tống Lạc Anh xoa đầu Phi Hổ, giơ ngón tay cái lên, không chút do dự khen ngợi: “Phi Hồ nhà chúng ta thật giỏi!”
Phi Hổ vẫy đuôi vui vẻ.
Tống Lạc Anh trồng thảo dược trong không gian, sau đó tìm một hòn đá nằm xuống, rất thoải mái.
Đây mới là cuộc sống chứ!
Không giống như thế hệ sau, cuộc sống hối hả, ai cũng bận rộn, nếu lười biếng một chút sẽ bị xã hội đào thải.
Những tán lá xum xuê che khuất ánh nắng chói chang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gió nhẹ thổi qua, Tống Lạc Anh lắc lư chìm vào giấc ngủ.
Cô lật người liền bị rơi khỏi tảng đá, sắp ngã xuống đất.
Phi Hổ chạy tới, nằm trên mặt đất làm thảm lót cho Tống Lạc Anh.
Bị như vậy, Tống Lạc Anh cũng bị dọa sợ mà tỉnh ngủ.
Cô đứng dậy xoa tai Phi Hổ: “Phi Hổ, cám ơn mi!”
Tống Tiểu Tư rất nhanh đã tới, cô ấy nhìn chằm chằm con rắn trên mặt đất, khó xử nói :”Lạc Lạc, chị không dám động vào.”
Tống Lạc Anh không nói gì, nhặt con rắn trên đất bỏ vào giỏ tre, còn bảo Tống Tiểu Tư cắt ít rong heo trải lên trên để không ai phát hiện.
---
Bên kia, Lưu Quế Phụng quay trở lại phòng làm việc gọi điện cho mẹ Hoắc của thủ đô: “Alo, chị dâu đúng không?”
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A! Không phải á! Làm phiền cậu tìm Hạ Lan Hương, năm phút nữa tôi sẽ gọi lại.”
Hạ Lan Hương là tên của mẹ Hoắc, bà là một bác sĩ.
Thời gian vừa tới, Lưu Quế Phụng lại gọi vào số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại kết nối, bên kia truyền tới giọng của Hạ Lan Hương.
Lưu Quế Phụng nói về chuyện Hoắc Tư Tiêu đính hôn.
Hạ Lan Hương đã mấy lần cố chen vào nhưng không được.
Vì vậy, bà chỉ đành đợi bên kia nói xong mới lên tiếng: “Không lừa chị chứ? Thằng nhóc đó không phải luôn chê con gái phiền phức hay sao, cơ hội tìm được đối tượng quá ít!”
“Chuyện như vậy, nào dám lừa chị! Không phải trước đây chị lo thằng bé thích đàn ông sao? Bây giờ không phải lo nữa! Lạc Lạc rất xinh đẹp đấy!
Ai da, chị không thấy thôi! Con bé cười một cái, trái tim em tan chảy luôn, chị không phải luôn muốn có một đứa con gái sao? Em nghĩ, mong ước có một đứa con gái của chị sắp thành hiện thực rồi!”
Chắc chắn chuyện này là thật, Hạ Lan Hương trong chốc lát đã kích động: “Con bé bao nhiêu tuổi? Có mấy anh chị em?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro