[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Đồng Chí, Cô Tự...
2024-08-18 02:14:18
Tống Lạc Anh thân thiết ôm lấy cánh tay Lưu Quế Phụng: “Mợ, chúng con vào trong thành phố, màu sắc ở đó đẹp lắm.”
Tống Lạc Anh cười một cái, sự tức giận của Lưu Quế Phụng đều tan biến: “Đói rồi chứ, đi, đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm!”
Trình độ nấu nướng của Lưu Quế Phụng bình thường nên không muốn nấu nướng ở nhà.
Dì Vương làm mối bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy một người hào phóng, rộng lượng như vậy.
“Nhờ Lạc Lạc, tôi lại được ăn một bữa ngon rồi.”
Lưu Quế Phụng cười lớn: “Hôm nay phải ăn no đấy!”
Tới nhà hàng quốc doanh, Tống Lạc Anh lại gặp người đàn ông bám mẹ kia đang xem mắt.
Gì vậy trời!
Đây là đang quăng lưới à!
Anh ta không cần đi làm sao! Dì Vương cũng nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của dì ấy là nhìn Hoắc Tư Tiêu, thấy anh không có cảm giác khó chịu, dì ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông cảm giác được bên trái có một ánh mắt rất mãnh liệt, lúc ngẩng đầu lên, anh ta sợ đến mức suýt chút nữa chui xuống gầm bàn.
Mẹ ơi!
Sao họ lại ở đây!
Lưu Quế Phụng ý thức được điều gì đó không ổn, chọc vào cánh tay Hoắc Tư Tiêu: “Hai người quen nhau?”
Hoắc Tư Tiêu không giấu diếm gì: “Đối tượng xem mắt của Lạc Lạc hôm qua.”
Lưu Quế Phụng trợn tròn mắt: “Cái gì, dì Vương, Lạc Lạc xinh đẹp như vậy, sao lại giới thiếu cho người xấu xí như vậy, dì không cắn rứt lương tâm sao?”
Dì Vương được nhắc tên xấu hổ: “Một cô gái nông thôn muốn tìm công nhân, khó tìm lắm! Lạc Lạc may mắn, mới gặp được A Tiêu.
Nhưng mà, cứ cho là không gặp được, Lạc Lạc cũng sẽ không nhìn trúng cậu ta, Lạc Lạc nói cậu ta là người đàn ông bám mẹ, còn nói loại đàn ông đấy không nên lấy!”
Người đàn ông nghe được những lời này, sắc mặt thay đổi, mẹ nó, đây là muốn phá hoại chuyện tốt của anh ta mà!
Tống Lạc Anh thấy trên bàn người đàn ông bám mẹ kia không có lấy một cốc nước, cô tặc lưỡi mấy cá, nhỏ giọng nói với Tống Tiểu Tư: “Keo kiệt thật đấy, xem mắt với người ta, bữa cơm còn không nỡ mời, gả cho loại người này làm gì! Chịu khổ sao?”
Trải qua một bài học, Tống Tiểu Tư cũng rất chán ghét đàn ông keo kiệt: “Anh ta có đối tốt với em hay không, phải dựa vào việc anh ta có nỡ tiêu tiền cho em không, không nỡ tiêu tiền cho em thì thích gì chứ?”
Bạn trai cũ của cô ấy không phải như vậy sao!
Từ trước đến giờ đều không tặng cô ấy cái gì, cứ gặp nhau là coi thường gia đình cô.
Chỉ là thứ cặn bã không hơn không kém!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Lạc Anh cười một cái, sự tức giận của Lưu Quế Phụng đều tan biến: “Đói rồi chứ, đi, đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm!”
Trình độ nấu nướng của Lưu Quế Phụng bình thường nên không muốn nấu nướng ở nhà.
Dì Vương làm mối bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy một người hào phóng, rộng lượng như vậy.
“Nhờ Lạc Lạc, tôi lại được ăn một bữa ngon rồi.”
Lưu Quế Phụng cười lớn: “Hôm nay phải ăn no đấy!”
Tới nhà hàng quốc doanh, Tống Lạc Anh lại gặp người đàn ông bám mẹ kia đang xem mắt.
Gì vậy trời!
Đây là đang quăng lưới à!
Anh ta không cần đi làm sao! Dì Vương cũng nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của dì ấy là nhìn Hoắc Tư Tiêu, thấy anh không có cảm giác khó chịu, dì ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông cảm giác được bên trái có một ánh mắt rất mãnh liệt, lúc ngẩng đầu lên, anh ta sợ đến mức suýt chút nữa chui xuống gầm bàn.
Mẹ ơi!
Sao họ lại ở đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Quế Phụng ý thức được điều gì đó không ổn, chọc vào cánh tay Hoắc Tư Tiêu: “Hai người quen nhau?”
Hoắc Tư Tiêu không giấu diếm gì: “Đối tượng xem mắt của Lạc Lạc hôm qua.”
Lưu Quế Phụng trợn tròn mắt: “Cái gì, dì Vương, Lạc Lạc xinh đẹp như vậy, sao lại giới thiếu cho người xấu xí như vậy, dì không cắn rứt lương tâm sao?”
Dì Vương được nhắc tên xấu hổ: “Một cô gái nông thôn muốn tìm công nhân, khó tìm lắm! Lạc Lạc may mắn, mới gặp được A Tiêu.
Nhưng mà, cứ cho là không gặp được, Lạc Lạc cũng sẽ không nhìn trúng cậu ta, Lạc Lạc nói cậu ta là người đàn ông bám mẹ, còn nói loại đàn ông đấy không nên lấy!”
Người đàn ông nghe được những lời này, sắc mặt thay đổi, mẹ nó, đây là muốn phá hoại chuyện tốt của anh ta mà!
Tống Lạc Anh thấy trên bàn người đàn ông bám mẹ kia không có lấy một cốc nước, cô tặc lưỡi mấy cá, nhỏ giọng nói với Tống Tiểu Tư: “Keo kiệt thật đấy, xem mắt với người ta, bữa cơm còn không nỡ mời, gả cho loại người này làm gì! Chịu khổ sao?”
Trải qua một bài học, Tống Tiểu Tư cũng rất chán ghét đàn ông keo kiệt: “Anh ta có đối tốt với em hay không, phải dựa vào việc anh ta có nỡ tiêu tiền cho em không, không nỡ tiêu tiền cho em thì thích gì chứ?”
Bạn trai cũ của cô ấy không phải như vậy sao!
Từ trước đến giờ đều không tặng cô ấy cái gì, cứ gặp nhau là coi thường gia đình cô.
Chỉ là thứ cặn bã không hơn không kém!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro