[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Ra Mắt Người Đà...
2024-08-18 02:14:18
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Tư Tiêu sợ Lưu Quế Phượng hù Tống Lạc Anh nên dùng tay đẩy đầu của bà ấy ra, đi thẳng vào vấn đề: “Mợ, hẳn là Chí Viễn đã nói cho mợ biết có chuyện gì xảy ra khi đang đi đúng không?”
Nhắc đến chuyện chính, Lưu Quế Phượng lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm trang: “Ừ, cháu chỉ có ba ngày nghỉ, cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, trước khi đến thì mợ đã xem lịch treo tường, ngày mai là một ngày tốt lành, có thể đính hôn, đợi lát nữa chúng ta đi cung tiêu xã mua chút đồ đến nhà mẹ vợ cháu quyết định chuyện này.”
A Tiêu thật vất vả mới vừa ý một người, nhất định phải lập tức lấy về nhà!
Tống Lạc Anh chớp chớp mắt, đúng là thần tốc!
Nhưng mà, cô cũng rất thích loại này!
Thím Vương ngơ ngác, nhanh như vậy sao?
Lần đầu đến cửa, không thể thiếu quà tặng.
Hoắc Tư Tiêu mua mạch nha, thuốc lá, kẹo đại bạch thỏ, các loại đồ hộp.
Những thứ này không chỉ đắt mà còn cần phiếu, cung tiêu xã thường xuyên bán đứt hàng.
Thím Vương nhìn thấy Hoắc Tư Tiêu như không cần tiền, mua hơn mười món thì lập tức cảm thấy vô cùng ghen tị.
Lạc nha đầu đúng là có ánh mắt tốt!
Vừa mới tìm thì đã thấy một người đàn ông có chất lượng tốt!
Không chỉ có dáng dấp tốt, gia cảnh tốt, mà còn hào phóng!
Nếu Mỹ Kiều biết Lạc Lạc tìm được một người tốt hơn thì nhất định sẽ tức chết.
Tống Lạc Anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn đường đi xám xịt, trên tường có quảng cáo khiến lòng người phấn chấn, cô không khỏi cảm thán rằng vĩ nhân nhìn xa trông rộng.
Nếu không nhờ bọn họ thì làm sao có hậu thế phồn vinh hưng thịnh.
Hoắc Tư Tiêu thấy Tống Lạc Anh có chút không yên lòng, hạ thấp giọng hỏi: “Có tâm sự sao?”
Tống Lạc Anh khó mà nói thật, chỉ hung hăng lắc đầu: “Không có.”
Cô chỉ nghĩ đến hơn 100 vạn bỏ vào ngân hàng kia, đây chính là tiền bồi thường tử vong của ba mẹ cô.
Nó tồn tại ngân hàng như một phần an ủi, cho nên cô vẫn luôn không nỡ dùng, làm sao nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Nhưng mà sau khi nghĩ đến việc mình là người chứng kiến sự phồn vinh thịnh vượng của tổ quốc thì lại cảm thấy hơn 100 vạn không đáng tiếc như vậy.
Hai người đi song song nhau.
Trai tài gái sắc khiến không ít người đi đường nhìn chằm chằm.
Lưu Mỹ Kiều ở đối diện nhìn thấy cảnh này thì sắp không được rồi.
Đây chính là đối tượng hẹn hò của Tống Lạc Anh!
Cô ta quấy nhiễu một người, chưa từng nghĩ cô lại tìm được một người tốt hơn!
Tiện nhân không xứng có đối tượng tốt như vậy, cô ta muốn quấy nhiễu mối hôn sự này.
Hoắc Tư Tiêu sợ Lưu Quế Phượng hù Tống Lạc Anh nên dùng tay đẩy đầu của bà ấy ra, đi thẳng vào vấn đề: “Mợ, hẳn là Chí Viễn đã nói cho mợ biết có chuyện gì xảy ra khi đang đi đúng không?”
Nhắc đến chuyện chính, Lưu Quế Phượng lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm trang: “Ừ, cháu chỉ có ba ngày nghỉ, cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, trước khi đến thì mợ đã xem lịch treo tường, ngày mai là một ngày tốt lành, có thể đính hôn, đợi lát nữa chúng ta đi cung tiêu xã mua chút đồ đến nhà mẹ vợ cháu quyết định chuyện này.”
A Tiêu thật vất vả mới vừa ý một người, nhất định phải lập tức lấy về nhà!
Tống Lạc Anh chớp chớp mắt, đúng là thần tốc!
Nhưng mà, cô cũng rất thích loại này!
Thím Vương ngơ ngác, nhanh như vậy sao?
Lần đầu đến cửa, không thể thiếu quà tặng.
Hoắc Tư Tiêu mua mạch nha, thuốc lá, kẹo đại bạch thỏ, các loại đồ hộp.
Những thứ này không chỉ đắt mà còn cần phiếu, cung tiêu xã thường xuyên bán đứt hàng.
Thím Vương nhìn thấy Hoắc Tư Tiêu như không cần tiền, mua hơn mười món thì lập tức cảm thấy vô cùng ghen tị.
Lạc nha đầu đúng là có ánh mắt tốt!
Vừa mới tìm thì đã thấy một người đàn ông có chất lượng tốt!
Không chỉ có dáng dấp tốt, gia cảnh tốt, mà còn hào phóng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Mỹ Kiều biết Lạc Lạc tìm được một người tốt hơn thì nhất định sẽ tức chết.
Tống Lạc Anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn đường đi xám xịt, trên tường có quảng cáo khiến lòng người phấn chấn, cô không khỏi cảm thán rằng vĩ nhân nhìn xa trông rộng.
Nếu không nhờ bọn họ thì làm sao có hậu thế phồn vinh hưng thịnh.
Hoắc Tư Tiêu thấy Tống Lạc Anh có chút không yên lòng, hạ thấp giọng hỏi: “Có tâm sự sao?”
Tống Lạc Anh khó mà nói thật, chỉ hung hăng lắc đầu: “Không có.”
Cô chỉ nghĩ đến hơn 100 vạn bỏ vào ngân hàng kia, đây chính là tiền bồi thường tử vong của ba mẹ cô.
Nó tồn tại ngân hàng như một phần an ủi, cho nên cô vẫn luôn không nỡ dùng, làm sao nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Nhưng mà sau khi nghĩ đến việc mình là người chứng kiến sự phồn vinh thịnh vượng của tổ quốc thì lại cảm thấy hơn 100 vạn không đáng tiếc như vậy.
Hai người đi song song nhau.
Trai tài gái sắc khiến không ít người đi đường nhìn chằm chằm.
Lưu Mỹ Kiều ở đối diện nhìn thấy cảnh này thì sắp không được rồi.
Đây chính là đối tượng hẹn hò của Tống Lạc Anh!
Cô ta quấy nhiễu một người, chưa từng nghĩ cô lại tìm được một người tốt hơn!
Tiện nhân không xứng có đối tượng tốt như vậy, cô ta muốn quấy nhiễu mối hôn sự này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro