[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Phi Hổ Cũng Tới...
2024-08-18 02:14:18
Mấy người Hàn Trí Viễn không nói được gì khi thấy hai người họ tán tỉnh nhau.
Cây sắt không nở hoa, nhưng một khi đã nở, lại nở rộ y hệt một con công, thật khủng khiếp.
Lưu Mỹ Kiều không nhìn được nữa, cô ta xách giỏ, mau chóng rời đi.
---
Lúc này, không còn chiếc xe bò nào trở về thôn.
Hoắc Tư Tiêu đến đội vũ trang mượn một chiếc xe jeep, sau đó đến bưu điện gọi cho lãnh đạo báo cáo chuyện kết hôn.
Lãnh đạo ở đầu dây bên kia còn cho rằng mình nghe lầm rồi: “Cậu, cậu nói gì?”
Người yêu không có, gọi báo cáo kết hôn cái gì chứ!
Hoắc Tư Tiêu kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
Lúc này lãnh đạo mới nhận ra anh không hề nói đùa: “Nhóc, trước đây giới thiệu cho cậu bao nhiêu là nữ đồng chí, ai cũng không thích, còn nói cái gì mà muốn cống hiện cho nước nhà, không cân nhắc đến vấn đề này, sao tự nhiên bây giờ lại nghĩ lại rồi?”
Khi chưa gặp Tống Lạc Anh, Hoắc Tư Tiêu thật sự muốn sống một mình cả đời, gặp được Tống Lạc Anh thì bị rơi vào bẫy.
“Nhìn thấy cô ấy, liền muốn cưới cô ấy về làm vợ.”
Lãnh đạo nghe được câu này, rất tò mò về Tống Lạc Anh: “Báo cáo kết hôn, bình thường sẽ được duyệt trong một tháng, cậu sẽ được phân phòng theo trình độ của mình, đến lúc đó sẽ cho câu khu nhà tốt một chút.”
Hoắc Tư Tiêu cảm thấy thời gian quá lâu: “Tình huống đặc biệt phải xử lí đặc biệt, tôi tin ngài sẽ làm xong trong một tuần.”
Lãnh đạo tức cười, lúc chưa có bạn gái thì lạnh nhạt như hoàng thượng, có bạn gái rồi lại nóng nảy đến mức không thể chờ đợi được giây phút nào.
Nhưng mà, vấn đề cá nhân thật sự cần hết sức chú ý: “Tôi sẽ cố.”
Hoắc Tư Tiêu lại nói về chuyện quân đội và nhà cửa.
Lãnh đạo bất ngờ: “Cậu định qua đây để đăng ký kết hôn?”
Để Lạc Lạc một mình tới thành phố Cam, tỉnh Tần, anh không an tâm, tốt nhất là đi cùng cô, dù sao Lạc Lạc cũng muốn vào quân đội: “Ừm, ngoài đi tàu lửa, tôi có ba ngày nghỉ, ngày mai sẽ đính hôn, ngày kia sẽ tổ chức tiệc rượu bên nhà gái.”
Đây chỉ là suy nghĩ của anh, ngày mai sẽ nói với mọi người.
Lãnh đạo chỉ muốn nói thằng nhóc này được đấy, sắp xếp thời gian rất tốt, không lãng phí một ngày nào.
Cúp điện thoại, Hoắc Tư Tiêu lái xe tới ngã ba.
Anh nhảy xuống xe, bỏ đồ trong tay Tống Lạc Anh lên xe: “Cô ngồi ghế phụ đi.”
Tống Lạc Anh rất tò mò về xe jeep ở thời đại này, sờ chỗ này, sờ chỗ kia, rất ngầu, ở tương lai chắc chắn cũng không bị lỗi thời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cây sắt không nở hoa, nhưng một khi đã nở, lại nở rộ y hệt một con công, thật khủng khiếp.
Lưu Mỹ Kiều không nhìn được nữa, cô ta xách giỏ, mau chóng rời đi.
---
Lúc này, không còn chiếc xe bò nào trở về thôn.
Hoắc Tư Tiêu đến đội vũ trang mượn một chiếc xe jeep, sau đó đến bưu điện gọi cho lãnh đạo báo cáo chuyện kết hôn.
Lãnh đạo ở đầu dây bên kia còn cho rằng mình nghe lầm rồi: “Cậu, cậu nói gì?”
Người yêu không có, gọi báo cáo kết hôn cái gì chứ!
Hoắc Tư Tiêu kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
Lúc này lãnh đạo mới nhận ra anh không hề nói đùa: “Nhóc, trước đây giới thiệu cho cậu bao nhiêu là nữ đồng chí, ai cũng không thích, còn nói cái gì mà muốn cống hiện cho nước nhà, không cân nhắc đến vấn đề này, sao tự nhiên bây giờ lại nghĩ lại rồi?”
Khi chưa gặp Tống Lạc Anh, Hoắc Tư Tiêu thật sự muốn sống một mình cả đời, gặp được Tống Lạc Anh thì bị rơi vào bẫy.
“Nhìn thấy cô ấy, liền muốn cưới cô ấy về làm vợ.”
Lãnh đạo nghe được câu này, rất tò mò về Tống Lạc Anh: “Báo cáo kết hôn, bình thường sẽ được duyệt trong một tháng, cậu sẽ được phân phòng theo trình độ của mình, đến lúc đó sẽ cho câu khu nhà tốt một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Tư Tiêu cảm thấy thời gian quá lâu: “Tình huống đặc biệt phải xử lí đặc biệt, tôi tin ngài sẽ làm xong trong một tuần.”
Lãnh đạo tức cười, lúc chưa có bạn gái thì lạnh nhạt như hoàng thượng, có bạn gái rồi lại nóng nảy đến mức không thể chờ đợi được giây phút nào.
Nhưng mà, vấn đề cá nhân thật sự cần hết sức chú ý: “Tôi sẽ cố.”
Hoắc Tư Tiêu lại nói về chuyện quân đội và nhà cửa.
Lãnh đạo bất ngờ: “Cậu định qua đây để đăng ký kết hôn?”
Để Lạc Lạc một mình tới thành phố Cam, tỉnh Tần, anh không an tâm, tốt nhất là đi cùng cô, dù sao Lạc Lạc cũng muốn vào quân đội: “Ừm, ngoài đi tàu lửa, tôi có ba ngày nghỉ, ngày mai sẽ đính hôn, ngày kia sẽ tổ chức tiệc rượu bên nhà gái.”
Đây chỉ là suy nghĩ của anh, ngày mai sẽ nói với mọi người.
Lãnh đạo chỉ muốn nói thằng nhóc này được đấy, sắp xếp thời gian rất tốt, không lãng phí một ngày nào.
Cúp điện thoại, Hoắc Tư Tiêu lái xe tới ngã ba.
Anh nhảy xuống xe, bỏ đồ trong tay Tống Lạc Anh lên xe: “Cô ngồi ghế phụ đi.”
Tống Lạc Anh rất tò mò về xe jeep ở thời đại này, sờ chỗ này, sờ chỗ kia, rất ngầu, ở tương lai chắc chắn cũng không bị lỗi thời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro