[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Nghe Theo Vợ Hế...
2024-08-01 23:36:25
Phó Văn Cảnh gọi nhân viên bán hàng đến, chỉ vào chiếc đèn pin bày trên kệ hàng đằng sau: "Lấy cho tôi một cái, lấy thêm mười viên pin nữa."
Nghe Phó Văn Cảnh nói vậy, ánh mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn anh cũng ánh lên sự khen ngợi.
Người khác muốn mua hai viên pin đều phải do dự rất lâu, anh thì vừa mở miệng đã mua liền mười viên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang dán mắt vào Phó Văn Cảnh, thì Phó Văn Cảnh đã quay sang, dịu dàng nói: "Đây không phải là lãng phí, mua thêm một ít cất trong nhà, khi nào cần lấy dùng cũng dễ, dù sao thì thứ này cũng không hỏng được."
"Em biết." Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu, cô cũng không cho là Phó Văn Cảnh đang lãng phí.
Trước khi Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên không, cô cũng đã đi làm, thuê nhà sống một mình, thường xuyên săn sale siêu thị, săn sale đủ thứ đồ dùng hàng ngày, chỗ đồ cô tích trữ mới gọi là nhiều kìa!
So với cô thì Phó Văn Cảnh đây cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi!
Sau khi mua đèn pin, Phó Văn Cảnh đã dẫn Tô Nhuyễn Nhuyễn đi xem xe đạp, nhưng lại bị Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối.
Phó Văn Cảnh quay lại, ánh mắt sáng rực: "Nhuyễn Nhuyễn, em là vợ anh mà, anh đối tốt với em cũng là lẽ thường tình thôi, anh đủ sức mua một chiếc xe đạp, vừa hay cũng có phiếu đây."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại lắc đầu: "Không phải em không nỡ tiêu tiền, cũng không phải không muốn anh đối tốt với em, chỉ là đối với em mà nói, xe đạp là thứ vô dụng.
Anh thử nhìn xem em có làm lụng gì ở trên huyện đâu, cũng chẳng đi đâu xa, mua một cái xe đạp cũng chẳng để làm gì cả."
Phó Văn Cảnh không đáp, nhưng ấn đường chau lại, rõ ràng là đang ngẫm nghĩ lời Tô Nhuyễn Nhuyễn nói.
Thấy vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn đành bảo: "Mua một cái xe đạp vô dụng chẳng thà mua một chiếc đồng hồ đeo tay, còn có thể xem được thời gian, ngày nào cũng có thể dùng đến."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nhìn ra được, Phó Văn Cảnh chưa yêu ai bao giờ, lại mới kết hôn lần đầu, không biết nên đối xử tốt với cô thế nào, nên tạm thời chỉ đành bỏ tiền ra mua đồ tốt cho cô.
Nếu đây là chấp niệm hiện tại của Phó Văn Cảnh thì chẳng phải chuyện xấu gì, cũng không phải không thể chiều lòng anh.
Đúng như dự đoán, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nói vậy, Phó Văn Cảnh đã mừng ra mặt: "Được, nghe theo vợ hết, mua đồng hồ đeo tay đi."
Phó Văn Cảnh sở hữu một chiếc đồng hồ đeo tay với phần mặt và dây đeo đều màu bạc, dưới ánh mặt trời, đồng hồ tỏa ra ánh bạc lấp lánh, vừa đơn giản vừa sang trọng, rất hợp với Phó Văn Cảnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe Phó Văn Cảnh nói vậy, ánh mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn anh cũng ánh lên sự khen ngợi.
Người khác muốn mua hai viên pin đều phải do dự rất lâu, anh thì vừa mở miệng đã mua liền mười viên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang dán mắt vào Phó Văn Cảnh, thì Phó Văn Cảnh đã quay sang, dịu dàng nói: "Đây không phải là lãng phí, mua thêm một ít cất trong nhà, khi nào cần lấy dùng cũng dễ, dù sao thì thứ này cũng không hỏng được."
"Em biết." Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu, cô cũng không cho là Phó Văn Cảnh đang lãng phí.
Trước khi Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên không, cô cũng đã đi làm, thuê nhà sống một mình, thường xuyên săn sale siêu thị, săn sale đủ thứ đồ dùng hàng ngày, chỗ đồ cô tích trữ mới gọi là nhiều kìa!
So với cô thì Phó Văn Cảnh đây cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi!
Sau khi mua đèn pin, Phó Văn Cảnh đã dẫn Tô Nhuyễn Nhuyễn đi xem xe đạp, nhưng lại bị Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối.
Phó Văn Cảnh quay lại, ánh mắt sáng rực: "Nhuyễn Nhuyễn, em là vợ anh mà, anh đối tốt với em cũng là lẽ thường tình thôi, anh đủ sức mua một chiếc xe đạp, vừa hay cũng có phiếu đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại lắc đầu: "Không phải em không nỡ tiêu tiền, cũng không phải không muốn anh đối tốt với em, chỉ là đối với em mà nói, xe đạp là thứ vô dụng.
Anh thử nhìn xem em có làm lụng gì ở trên huyện đâu, cũng chẳng đi đâu xa, mua một cái xe đạp cũng chẳng để làm gì cả."
Phó Văn Cảnh không đáp, nhưng ấn đường chau lại, rõ ràng là đang ngẫm nghĩ lời Tô Nhuyễn Nhuyễn nói.
Thấy vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn đành bảo: "Mua một cái xe đạp vô dụng chẳng thà mua một chiếc đồng hồ đeo tay, còn có thể xem được thời gian, ngày nào cũng có thể dùng đến."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nhìn ra được, Phó Văn Cảnh chưa yêu ai bao giờ, lại mới kết hôn lần đầu, không biết nên đối xử tốt với cô thế nào, nên tạm thời chỉ đành bỏ tiền ra mua đồ tốt cho cô.
Nếu đây là chấp niệm hiện tại của Phó Văn Cảnh thì chẳng phải chuyện xấu gì, cũng không phải không thể chiều lòng anh.
Đúng như dự đoán, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nói vậy, Phó Văn Cảnh đã mừng ra mặt: "Được, nghe theo vợ hết, mua đồng hồ đeo tay đi."
Phó Văn Cảnh sở hữu một chiếc đồng hồ đeo tay với phần mặt và dây đeo đều màu bạc, dưới ánh mặt trời, đồng hồ tỏa ra ánh bạc lấp lánh, vừa đơn giản vừa sang trọng, rất hợp với Phó Văn Cảnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro