[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Nghe Theo Vợ Hế...
2024-08-01 23:36:25
So với đồng hồ da thì Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng thích loại này hơn, vậy nên cô cũng chọn ra một chiếc dành cho nữ theo loại của Phó Văn Cảnh.
Mặt đồng hồ và dây đeo của nữ nhỏ hơn, trông tinh xảo hơn chút.
Mặc dù hai chiếc đồng hồ đeo tay không được mua cùng lúc, cũng không phải đồng hồ cặp nhưng sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn đeo vào, đưa cổ tay ra gần cổ tay Phó Văn Cảnh lại trông chẳng khác gì đồng hồ tình nhân.
Phó Văn Cảnh cũng rất hài lòng với chiếc đồng hồ này nên không xem thêm cái khác nữa mà quyết định lấy luôn nó.
"Chiếc này bán thế nào?" Phó Văn Cảnh hỏi nhân viên bán hàng.
"Chiếc này là của Titoni, 146 đồng, mặc dù đắt hơn hiệu Thượng Hải một chút nhưng lại không mất phiếu."
Trong những tấm phiếu Phó Văn Cảnh vừa lấy ra có phiếu đồng hồ.
Giờ lại không cần phiếu vẫn mua được đồng hồ đeo tay thì cũng coi như tiết kiệm được một tấm phiếu.
Loại phiếu như phiếu đồng hồ đeo tay này vẫn luôn là hàng hot.
Nếu mang ra chợ đen bán, thì cũng bán được mười mấy đồng.
Mặc dù Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng biết thế, nhưng với thân phận của Phó Văn Cảnh ở đây thì anh sẽ không mang phiếu đồng hồ ra chợ bạn, về sau có khi vẫn sẽ dùng tới/
Sau khi mua đồng hồ đeo tay, Phó Văn Cảnh vẫn thấy chưa đủ, lại kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đi xem máy may.
"Mua một chiếc máy may đi, như vậy lúc em may đồ sẽ tiện hơn nhiều, cũng nhanh hơn nữa."
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa buồn cười vừa bất lực nhìn Phó Văn Cảnh, ghé sát vào anh nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền vậy?"
Những thứ họ vừa mua cộng tổng lại đã tốn đến hơn một trăm bảy mấy đồng.
Một gia đình công chức thông thường, ngoài ăn uống chi tiêu, một năm có thể tiết kiệm được nhiều tiền vậy đã là tốt lắm rồi.
Phó Văn Cảnh thì đã tiêu bao nhiêu thế rồi mà vẫn muốn mua thêm máy may cho cô nữa.
Lẽ nào tiền của anh là gió thổi đến, nên lấy ra tiêu cũng chẳng xót tí nào ư?
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang đợi Phó Văn Cảnh đáp, nhưng lại chỉ thấy Phó Văn Cảnh cười.
Nụ cười mang đầy sự yêu chiều.
"Anh cười gì chứ?" Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng mắt.
Rõ ràng là cô đang hỏi chuyện rất nghiêm túc, thế mà anh lại còn cười được?
Chẳng lẽ câu hỏi của cô buồn cười lắm sao?
Phó Văn Cảnh tạm thu lại nụ cười, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có nhiều tiền lắm."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: "???"
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói gì đã lại nghe Phó Văn Cảnh nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt đồng hồ và dây đeo của nữ nhỏ hơn, trông tinh xảo hơn chút.
Mặc dù hai chiếc đồng hồ đeo tay không được mua cùng lúc, cũng không phải đồng hồ cặp nhưng sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn đeo vào, đưa cổ tay ra gần cổ tay Phó Văn Cảnh lại trông chẳng khác gì đồng hồ tình nhân.
Phó Văn Cảnh cũng rất hài lòng với chiếc đồng hồ này nên không xem thêm cái khác nữa mà quyết định lấy luôn nó.
"Chiếc này bán thế nào?" Phó Văn Cảnh hỏi nhân viên bán hàng.
"Chiếc này là của Titoni, 146 đồng, mặc dù đắt hơn hiệu Thượng Hải một chút nhưng lại không mất phiếu."
Trong những tấm phiếu Phó Văn Cảnh vừa lấy ra có phiếu đồng hồ.
Giờ lại không cần phiếu vẫn mua được đồng hồ đeo tay thì cũng coi như tiết kiệm được một tấm phiếu.
Loại phiếu như phiếu đồng hồ đeo tay này vẫn luôn là hàng hot.
Nếu mang ra chợ đen bán, thì cũng bán được mười mấy đồng.
Mặc dù Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng biết thế, nhưng với thân phận của Phó Văn Cảnh ở đây thì anh sẽ không mang phiếu đồng hồ ra chợ bạn, về sau có khi vẫn sẽ dùng tới/
Sau khi mua đồng hồ đeo tay, Phó Văn Cảnh vẫn thấy chưa đủ, lại kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đi xem máy may.
"Mua một chiếc máy may đi, như vậy lúc em may đồ sẽ tiện hơn nhiều, cũng nhanh hơn nữa."
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa buồn cười vừa bất lực nhìn Phó Văn Cảnh, ghé sát vào anh nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những thứ họ vừa mua cộng tổng lại đã tốn đến hơn một trăm bảy mấy đồng.
Một gia đình công chức thông thường, ngoài ăn uống chi tiêu, một năm có thể tiết kiệm được nhiều tiền vậy đã là tốt lắm rồi.
Phó Văn Cảnh thì đã tiêu bao nhiêu thế rồi mà vẫn muốn mua thêm máy may cho cô nữa.
Lẽ nào tiền của anh là gió thổi đến, nên lấy ra tiêu cũng chẳng xót tí nào ư?
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang đợi Phó Văn Cảnh đáp, nhưng lại chỉ thấy Phó Văn Cảnh cười.
Nụ cười mang đầy sự yêu chiều.
"Anh cười gì chứ?" Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng mắt.
Rõ ràng là cô đang hỏi chuyện rất nghiêm túc, thế mà anh lại còn cười được?
Chẳng lẽ câu hỏi của cô buồn cười lắm sao?
Phó Văn Cảnh tạm thu lại nụ cười, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có nhiều tiền lắm."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: "???"
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói gì đã lại nghe Phó Văn Cảnh nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro