[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Anh Lợi Hại Lắm...
2024-08-01 23:36:25
Lúc bấy giờ người ta không mua cúc áo, mọi loại cúc đều làm bằng vải, chỉ cần dùng vải bố là có thể làm, thậm chí còn bền và đẹp hơn so với cúc áo bằng nhựa.
Kiếp trước Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ nhìn thấy loại nút thắt này trên sườn xám, bây giờ được thừa kế kỹ thuật của nguyên chủ, chỉ cần thao tác vài cái cũng có thể làm ra được cái cúc áo bằng vải rất đẹp.
Rõ ràng mấy cái cúc áo có thể tự mình làm được, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn có cảm giác rất mới lạ, nhìn chăm chăm cúc áo trên tay rất lâu.
Đang nhìn thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng cười của Phó Văn Cảnh.
“Nhuyễn Nhuyễn, nãy giờ em cứ nhìn chằm chằm vào cái cúc áo này, là bới vì thích sao? Nếu không thì cứ giữ nó cho riêng mình đi!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của bản thân, đột nhiên nghe được câu nói này, theo bản năng trả lời một câu: “Em chỉ đang suy nghĩ rằng vì sao bản thân lại có thể tạo ra cái cúc áo đẹp đến vậy.”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm.
Lời cô vừa mới nói có được xem là mèo khen mèo dài đuôi không?
Tất cả là tại vì đang mơ màng nghĩ đến chuyện kia, nên nghe được câu hỏi của Phó Văn Cảnh, cũng chưa dứt hết ra khỏi suy nghĩ để trả lời cho đúng.
Nếu bây giờ cô giải thích cho anh, thì Phó Văn Cảnh liệu có cảm thấy cô đang khoác lác không?
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Phó Văn Cảnh, còn đang do dự muốn giải thích hai ba câu, đã thấy Phó Văn Cảnh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt tán thành.
“Anh cũng cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn rất lợi hại, có thể làm ra một cái cúc áo đẹp như vậy, đúng là anh phúc lớn mới cưới được người vợ như em.”
“...”
Lời này nếu như đổi lại là cô nói, Tô Nhuyễn Nhuyễn sẽ cảm thấy đối phương đang ám chỉ chính mình.
Nhưng người nói lại là Phó Văn Cảnh, anh còn phá lệ mà cười tán thành.
Mặc kệ là chân thành vào thời điểm nào, nhưng như vậy cũng rất vui rồi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định không nói gì, cúi đầu tiếp tục may quần áo.
Quần áo mùa hè may rất nhanh, trời còn chưa tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã may xong hai bộ quần áo.
Lực lượng lao động ở nhà họ Phó nhiều, có đông người làm việc, cho nên Vương Mao Ni không sai cô ra làm việc.
Mỗi ngày đều có con dâu nấu cơm giặt giũ, nhưng trong nhà vẫn còn không ít việc vặt, vậy nên Vương Mao Ni không hề có thời gian rảnh rỗi suốt cả ngày.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kiếp trước Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ nhìn thấy loại nút thắt này trên sườn xám, bây giờ được thừa kế kỹ thuật của nguyên chủ, chỉ cần thao tác vài cái cũng có thể làm ra được cái cúc áo bằng vải rất đẹp.
Rõ ràng mấy cái cúc áo có thể tự mình làm được, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn có cảm giác rất mới lạ, nhìn chăm chăm cúc áo trên tay rất lâu.
Đang nhìn thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng cười của Phó Văn Cảnh.
“Nhuyễn Nhuyễn, nãy giờ em cứ nhìn chằm chằm vào cái cúc áo này, là bới vì thích sao? Nếu không thì cứ giữ nó cho riêng mình đi!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của bản thân, đột nhiên nghe được câu nói này, theo bản năng trả lời một câu: “Em chỉ đang suy nghĩ rằng vì sao bản thân lại có thể tạo ra cái cúc áo đẹp đến vậy.”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm.
Lời cô vừa mới nói có được xem là mèo khen mèo dài đuôi không?
Tất cả là tại vì đang mơ màng nghĩ đến chuyện kia, nên nghe được câu hỏi của Phó Văn Cảnh, cũng chưa dứt hết ra khỏi suy nghĩ để trả lời cho đúng.
Nếu bây giờ cô giải thích cho anh, thì Phó Văn Cảnh liệu có cảm thấy cô đang khoác lác không?
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Phó Văn Cảnh, còn đang do dự muốn giải thích hai ba câu, đã thấy Phó Văn Cảnh mỉm cười gật đầu, vẻ mặt tán thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cũng cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn rất lợi hại, có thể làm ra một cái cúc áo đẹp như vậy, đúng là anh phúc lớn mới cưới được người vợ như em.”
“...”
Lời này nếu như đổi lại là cô nói, Tô Nhuyễn Nhuyễn sẽ cảm thấy đối phương đang ám chỉ chính mình.
Nhưng người nói lại là Phó Văn Cảnh, anh còn phá lệ mà cười tán thành.
Mặc kệ là chân thành vào thời điểm nào, nhưng như vậy cũng rất vui rồi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định không nói gì, cúi đầu tiếp tục may quần áo.
Quần áo mùa hè may rất nhanh, trời còn chưa tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã may xong hai bộ quần áo.
Lực lượng lao động ở nhà họ Phó nhiều, có đông người làm việc, cho nên Vương Mao Ni không sai cô ra làm việc.
Mỗi ngày đều có con dâu nấu cơm giặt giũ, nhưng trong nhà vẫn còn không ít việc vặt, vậy nên Vương Mao Ni không hề có thời gian rảnh rỗi suốt cả ngày.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro