[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Anh Lợi Hại Lắm...
2024-08-01 23:36:25
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, vểnh tai lên nghe ngóng, nghe được giọng nói của Vương Mao Ni từ trước cửa phòng truyền đến, lập tực cầm quần áo đứng dậy, nói với Phó Văn Cảnh đang đọc sách: “Em đi đưa quần áo cho ba mẹ đây.”
Phó Văn Cảnh quay đầu nhìn cô: “Có muốn anh đi cùng với em không?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất vui vì anh đưa ra lời đề nghị ấy, nhưng cô vẫn từ chối.
“Không cần, anh cứ ở trong phòng đi, em tự đưa được.”
Nếu như đi đưa quần áo cho Vương Mao Ni, còn cần Phó Văn Cảnh đi theo, chẳng khác nào là cô đang sợ Vương Mao Ni cả, sẽ khiến Vương Mao Ni không vui.
Sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối, Phó Văn Cảnh cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng cô đi ra cửa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới cầm quần áo đi lên nhà trên, đã bắt gặp Lưu Tú Nga đang đi ra, cô ấy dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn vào quần áo trên tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Ui da!” Lưu Tú Nga kinh ngạc hô lên: “Em bảy nhanh tay nhanh chân nhỉ, buổi sáng mới vừa mua vải về, mà bây giờ đã may xong quần áo mới rồi! Làm tốt quá, lại còn đến đây nữa? Muốn mặc thử cho bọn chị ngắm sao?”
Đối mặt với lời lẽ châm chọc của Lưu Tú Nga, Tô Nhuyễn Nhuyễn không hề thể hiện chút tức giận nào: “Chị cả, đây là em tặng cho ba mẹ quần áo mới, đem tới cho mẹ thử xem có hợp không, chị cả có ý kiến gì với em sao?”
Khuôn mặt Lưu Tú Nga lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tặng cho ba mẹ á? Em bảy cũng thật hiếu thuận đó!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười: “Việc hiếu thuận với cha mẹ đương nhiên là nghĩa vụ con cái phải làm, em không đứng đây nhiều lời với chị nữa, đem quần áo vào cho mẹ trước đây.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói xong thì đi vào trong phòng.
Vương Mao Ni đang ngồi ở trên giường, cửa phòng không cách âm, lại còn đang mở, cho nên Vương Mao Ni đã nghe được hết đoạn hội thoại lúc nãy của Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Tố Nga.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới vào phòng, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được Vương Mao Ni nói: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, thằng bảy cho mẹ một phiếu vải, nếu muốn may quần áo mới mẹ cũng có thể tự đi may, con cứ giữ lại vải mà tự may cho mình.”
“Con biết mẹ thương con, nhưng vì mẹ thương con, cho nên con cũng rất thương mẹ.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nói xong thì cười nhẹ: “Văn Cảnh nhìn con may quần áo, nói rằng ba mẹ mặc rất thích hợp, mẹ nhìn thử xem?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Văn Cảnh quay đầu nhìn cô: “Có muốn anh đi cùng với em không?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất vui vì anh đưa ra lời đề nghị ấy, nhưng cô vẫn từ chối.
“Không cần, anh cứ ở trong phòng đi, em tự đưa được.”
Nếu như đi đưa quần áo cho Vương Mao Ni, còn cần Phó Văn Cảnh đi theo, chẳng khác nào là cô đang sợ Vương Mao Ni cả, sẽ khiến Vương Mao Ni không vui.
Sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối, Phó Văn Cảnh cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng cô đi ra cửa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới cầm quần áo đi lên nhà trên, đã bắt gặp Lưu Tú Nga đang đi ra, cô ấy dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn vào quần áo trên tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Ui da!” Lưu Tú Nga kinh ngạc hô lên: “Em bảy nhanh tay nhanh chân nhỉ, buổi sáng mới vừa mua vải về, mà bây giờ đã may xong quần áo mới rồi! Làm tốt quá, lại còn đến đây nữa? Muốn mặc thử cho bọn chị ngắm sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối mặt với lời lẽ châm chọc của Lưu Tú Nga, Tô Nhuyễn Nhuyễn không hề thể hiện chút tức giận nào: “Chị cả, đây là em tặng cho ba mẹ quần áo mới, đem tới cho mẹ thử xem có hợp không, chị cả có ý kiến gì với em sao?”
Khuôn mặt Lưu Tú Nga lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tặng cho ba mẹ á? Em bảy cũng thật hiếu thuận đó!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười: “Việc hiếu thuận với cha mẹ đương nhiên là nghĩa vụ con cái phải làm, em không đứng đây nhiều lời với chị nữa, đem quần áo vào cho mẹ trước đây.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói xong thì đi vào trong phòng.
Vương Mao Ni đang ngồi ở trên giường, cửa phòng không cách âm, lại còn đang mở, cho nên Vương Mao Ni đã nghe được hết đoạn hội thoại lúc nãy của Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Tố Nga.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới vào phòng, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được Vương Mao Ni nói: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, thằng bảy cho mẹ một phiếu vải, nếu muốn may quần áo mới mẹ cũng có thể tự đi may, con cứ giữ lại vải mà tự may cho mình.”
“Con biết mẹ thương con, nhưng vì mẹ thương con, cho nên con cũng rất thương mẹ.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nói xong thì cười nhẹ: “Văn Cảnh nhìn con may quần áo, nói rằng ba mẹ mặc rất thích hợp, mẹ nhìn thử xem?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro