[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Bà Nội Và Em Tr...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Kiến Bình: "Chuyện này cũng khó mà nói. Cô ấy ở trong binh đoàn Nội Mông Cổ những tám năm cơ mà, cuộc sống ở đó gian khổ, là nơi rất có ích trong việc tôi luyện con người đấy."
Trần Lộ: "Không phải thế đâu, một khoảng thời gian trước, tôi đi thăm chị ấy. Lúc ấy, tính cách chị ấy vẫn chưa thế này, hơn nữa chị ấy đã sớm nói là muốn ly hôn, sau khi ly hôn, chị ấy sẽ xin hộ khẩu của mình về trước. Lúc ấy chị ấy không nói đến chuyện dẫn bọn trẻ về đâu. Ai ngờ ngày đó chị ấy y như bị trúng tà, vốn về đến nhà rồi còn xoay người chạy về, kiên quyết ngang ngược dẫn cả hai đứa trẻ quay về cho bằng được. Anh nói xem rốt cuộc đầu óc chị ấy đã bị làm sao rồi?"
Tô Kiến Bình nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, thế này là thế nào?"
Trần Lộ thở dài, đưa mắt nhìn trộm Tô Kiến Bình, nói: "Thật ra tất cả mọi người đều tốt bụng khuyên chị ấy, nhưng chị ấy chẳng chịu nghe gì cả. Anh cứ chống mắt lên chờ mà xem, chắc chắn chị ấy không xin được sổ hộ khẩu cho xem, cuối cùng còn không biết sẽ phải làm đi làm lại thế nào nữa!"
Nghe xong lời này, không biết vì sao, trong lòng Tô Kiến Bình lại xuất hiện cảm giác mà anh ta không thể tả thành lời.
Cố Thuấn Hoa tức giận mình như thế, cứ khăng khăng muốn xin hộ khẩu cho cả hai đứa bé. Nếu không xin được cho hai đứa bé, cô sẽ làm thế nào, có phải sẽ đưa con về không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến đầu óc anh ta trở nên mê muội.
Trần Lộ ngoảnh mặt làm thinh, nhưng cô ta đã nhìn thấu tất cả rồi.
Cô ta không phải cô gái sống trong thủ đô đại tạp viện bình thường, mà cô ta cũng có tí lai lịch.
Cô ta vốn là người đi làm, sống trong thời đại hai mươi mấy năm sau. Trong một lần tình cờ, cô ta bất ngờ gặp được chủ tịch của công ty trong thang máy, mà chủ tịch lại cười lịch sự với cô ta, còn hỏi cô ta làm trong bộ phận nào. Từ lúc đó, cô ta đã thấy động lòng rồi.
Chủ tịch đã hơn bốn mươi tuổi. Tuy hơi lớn tuổi, nhưng trên người lại tản ra sức quyến rũ của người đàn ông thành công.
Kể từ sau lúc đó, cô vẫn luôn âm thầm chú ý tin tức về chủ tịch, sưu tập ảnh chụp và video có ông ta ở trên truyền thông, trên mạng. Cô ta cũng hiểu biết rất nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ của ông ta.
Cô ta bắt đầu ghen tị với vợ chủ tịch hay xuất hiện trong các cuộc họp thường niên, bắt đầu cảm thấy bà ta không xứng với chủ tịch. Nếu không có bà ta, phải chăng mình và chủ tịch sẽ có một mối tình lãng mạn?
Sau đó, cô ta tìm đủ mọi cách, cuối cùng vớ được một cơ hội trở thành một thư ký trong ban thư ký của chủ tịch. Cô ta cho rằng cô ta đã có cơ hội, nhưng sự thật lại không giống như những điều cô ta đã nghĩ.
Ban thư ký là một bộ phận riêng, trong đó, chỉ riêng thư ký cũng đã bảy, tám người, thực sự không tới lượt cô ta và chủ tịch có cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ gì hết. Hơn nữa, sau khi cô ta tới, chủ tịch đối xử với cô ta hệt như người bình thường, hoàn toàn không thể nhận ra ưu đãi hay được quan tâm đặc biệt gì. Thậm chí còn có một lần, tiểu thư nhà chủ tịch tới. Không biết vì sao, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng này ngứa mắt bọn họ, ấy thế mà lại mỉa mai cô ta vài câu.
Thi thoảng, cô ta sẽ viết một ít tiểu thuyết trên mạng. Một ngày nào đó, ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta lại lấy chủ tịch làm hình mẫu vốn có để viết tiểu thuyết, hơn nữa lại sửa sang tình tiết một chút, viết cả mình vào, ra sức tán tỉnh chủ tịch trong tiểu thuyết, nhân tiện cũng trừng trị cái cô tiểu thư kiêu kì kia một hồi. Nói chung chính là ngoài đời thật cô đắc tội tôi, thế thì trong tiểu thuyết, tôi sẽ làm mẹ kế của cô!
Ai ngờ, một tác giả vốn ít được chú ý như cô ta lại bất ngờ được hoan nghênh nhờ cuốn tiểu thuyết này. Cũng vì được hoan nghênh nên cuốn tiểu thuyết cũng bị chú ý đến, cô ta bị nghi ngờ bôi nhọ nhân vật ngoài đời thật, bỗng chốc bị đẩy lên đứng mũi chịu sào.
Ngay khi đang buồn rầu bất đắc dĩ không biết phải làm sao mới phải, cô ta lại xuyên vào trong truyện!
Xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết này, trở thành nữ chính trong đó.
Lúc mà cô ta viết tiểu thuyết, thật ra, văn chương chỉ chú ý đến làm thế nào để bôi đen vợ trước của chủ tịch, làm cho bọn họ ly hôn, sau đó lại viết mình làm người vợ thứ hai của chủ tịch, chiếm được lòng của cả ba và con trai. Đương nhiên, cô ta cũng bôi đen cô tiểu thư lá ngọc cành vàng kia một chút, chỉ cần đặt mình ở vị trí đạo đức cao, rồi hưởng thụ tình yêu tuyệt vời, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc gia đình là được.
Mà sau khi xuyên đến thế giới này, cô ta mới từ từ phát hiện: thế giới trong sách thực ra là thế giới thật. Vì là thế giới thật nên đương nhiên cũng có rất nhiều nhân vật và chuyện mà bút mực của cô ta không thể chú ý đến.
Tô Kiến Bình: "Chuyện này cũng khó mà nói. Cô ấy ở trong binh đoàn Nội Mông Cổ những tám năm cơ mà, cuộc sống ở đó gian khổ, là nơi rất có ích trong việc tôi luyện con người đấy."
Trần Lộ: "Không phải thế đâu, một khoảng thời gian trước, tôi đi thăm chị ấy. Lúc ấy, tính cách chị ấy vẫn chưa thế này, hơn nữa chị ấy đã sớm nói là muốn ly hôn, sau khi ly hôn, chị ấy sẽ xin hộ khẩu của mình về trước. Lúc ấy chị ấy không nói đến chuyện dẫn bọn trẻ về đâu. Ai ngờ ngày đó chị ấy y như bị trúng tà, vốn về đến nhà rồi còn xoay người chạy về, kiên quyết ngang ngược dẫn cả hai đứa trẻ quay về cho bằng được. Anh nói xem rốt cuộc đầu óc chị ấy đã bị làm sao rồi?"
Tô Kiến Bình nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, thế này là thế nào?"
Trần Lộ thở dài, đưa mắt nhìn trộm Tô Kiến Bình, nói: "Thật ra tất cả mọi người đều tốt bụng khuyên chị ấy, nhưng chị ấy chẳng chịu nghe gì cả. Anh cứ chống mắt lên chờ mà xem, chắc chắn chị ấy không xin được sổ hộ khẩu cho xem, cuối cùng còn không biết sẽ phải làm đi làm lại thế nào nữa!"
Nghe xong lời này, không biết vì sao, trong lòng Tô Kiến Bình lại xuất hiện cảm giác mà anh ta không thể tả thành lời.
Cố Thuấn Hoa tức giận mình như thế, cứ khăng khăng muốn xin hộ khẩu cho cả hai đứa bé. Nếu không xin được cho hai đứa bé, cô sẽ làm thế nào, có phải sẽ đưa con về không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến đầu óc anh ta trở nên mê muội.
Trần Lộ ngoảnh mặt làm thinh, nhưng cô ta đã nhìn thấu tất cả rồi.
Cô ta không phải cô gái sống trong thủ đô đại tạp viện bình thường, mà cô ta cũng có tí lai lịch.
Cô ta vốn là người đi làm, sống trong thời đại hai mươi mấy năm sau. Trong một lần tình cờ, cô ta bất ngờ gặp được chủ tịch của công ty trong thang máy, mà chủ tịch lại cười lịch sự với cô ta, còn hỏi cô ta làm trong bộ phận nào. Từ lúc đó, cô ta đã thấy động lòng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ tịch đã hơn bốn mươi tuổi. Tuy hơi lớn tuổi, nhưng trên người lại tản ra sức quyến rũ của người đàn ông thành công.
Kể từ sau lúc đó, cô vẫn luôn âm thầm chú ý tin tức về chủ tịch, sưu tập ảnh chụp và video có ông ta ở trên truyền thông, trên mạng. Cô ta cũng hiểu biết rất nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ của ông ta.
Cô ta bắt đầu ghen tị với vợ chủ tịch hay xuất hiện trong các cuộc họp thường niên, bắt đầu cảm thấy bà ta không xứng với chủ tịch. Nếu không có bà ta, phải chăng mình và chủ tịch sẽ có một mối tình lãng mạn?
Sau đó, cô ta tìm đủ mọi cách, cuối cùng vớ được một cơ hội trở thành một thư ký trong ban thư ký của chủ tịch. Cô ta cho rằng cô ta đã có cơ hội, nhưng sự thật lại không giống như những điều cô ta đã nghĩ.
Ban thư ký là một bộ phận riêng, trong đó, chỉ riêng thư ký cũng đã bảy, tám người, thực sự không tới lượt cô ta và chủ tịch có cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ gì hết. Hơn nữa, sau khi cô ta tới, chủ tịch đối xử với cô ta hệt như người bình thường, hoàn toàn không thể nhận ra ưu đãi hay được quan tâm đặc biệt gì. Thậm chí còn có một lần, tiểu thư nhà chủ tịch tới. Không biết vì sao, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng này ngứa mắt bọn họ, ấy thế mà lại mỉa mai cô ta vài câu.
Thi thoảng, cô ta sẽ viết một ít tiểu thuyết trên mạng. Một ngày nào đó, ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta lại lấy chủ tịch làm hình mẫu vốn có để viết tiểu thuyết, hơn nữa lại sửa sang tình tiết một chút, viết cả mình vào, ra sức tán tỉnh chủ tịch trong tiểu thuyết, nhân tiện cũng trừng trị cái cô tiểu thư kiêu kì kia một hồi. Nói chung chính là ngoài đời thật cô đắc tội tôi, thế thì trong tiểu thuyết, tôi sẽ làm mẹ kế của cô!
Ai ngờ, một tác giả vốn ít được chú ý như cô ta lại bất ngờ được hoan nghênh nhờ cuốn tiểu thuyết này. Cũng vì được hoan nghênh nên cuốn tiểu thuyết cũng bị chú ý đến, cô ta bị nghi ngờ bôi nhọ nhân vật ngoài đời thật, bỗng chốc bị đẩy lên đứng mũi chịu sào.
Ngay khi đang buồn rầu bất đắc dĩ không biết phải làm sao mới phải, cô ta lại xuyên vào trong truyện!
Xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết này, trở thành nữ chính trong đó.
Lúc mà cô ta viết tiểu thuyết, thật ra, văn chương chỉ chú ý đến làm thế nào để bôi đen vợ trước của chủ tịch, làm cho bọn họ ly hôn, sau đó lại viết mình làm người vợ thứ hai của chủ tịch, chiếm được lòng của cả ba và con trai. Đương nhiên, cô ta cũng bôi đen cô tiểu thư lá ngọc cành vàng kia một chút, chỉ cần đặt mình ở vị trí đạo đức cao, rồi hưởng thụ tình yêu tuyệt vời, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc gia đình là được.
Mà sau khi xuyên đến thế giới này, cô ta mới từ từ phát hiện: thế giới trong sách thực ra là thế giới thật. Vì là thế giới thật nên đương nhiên cũng có rất nhiều nhân vật và chuyện mà bút mực của cô ta không thể chú ý đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro