[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Vô Cùng Oán Hận...

Nữ vương không ở nhà

2024-09-11 09:39:40

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh ta giải thích: "Thuấn Hoa, cô đừng hiểu lầm nhé, tôi không có ý đó đâu! Tôi đã đi hỏi thăm rồi, cục điện lực chúng tôi được chia nhà ở, tôi được chia một căn hơn năm mươi mét vuông đấy. Tôi sắp có nhà ở đến nơi rồi. Thuấn Hoa ơi, đó là nhà lầu đấy! Sau khi chuyển ra ngoài, cuộc sống của tôi có thể tốt đẹp hơn, mà tôi nghĩ cô --"

Cố Thuấn Hoa nhíu mày, buồn bực nói: "Anh Kiến Bình, anh được ở trong nhà lầu, đó là chuyện tốt. Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến con nhà tôi chứ? Không phải anh bảo tôi ném bọn trẻ lại cho ba chúng nó à?"

Tô Kiến Bình bất đắc dĩ, ý của anh ta rất rõ ràng đấy thôi. Cô đừng khăng khăng nuôi lũ trẻ nữa, mà cho dù muốn nuôi thì nuôi một đứa là được rồi, như vậy sau khi kết hôn bọn họ còn có thể sinh thêm một đứa nữa!

Nếu mình được phân ở trong nhà lâu thì hai người cùng sống qua ngày không phải rất tốt, tốt gấp mấy lần việc cô tiếp tục ở lại trong đại tạp viện bây giờ ư?

Sao cô cứ cố chấp, không nghe hiểu phải trái như thế cơ chứ?

Anh ta chỉ có thể nói một cách bất lực: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ lo nghĩ thay cô thôi. Không phải giờ tôi đang lo lắng cho cô đấy sao?"

Cố Thuấn Hoa: "Lo nghĩ thay tôi mà làm hại con tôi à?"

Tô Kiến Bình cứng họng, không phản bác được.

Anh ta vòng một vòng lớn như thế, không ngờ cuối cùng nước bọt lại bị thả trôi sông, Cố Thuấn Hoa hoàn toàn nghe không lọt, trái lại còn khiến bản thân bị liên lụy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Thuấn Hoa cười cười, lạnh nhạt nói: "Anh Kiến Bình, tôi biết anh có lòng tốt, nhưng đôi khi lòng tốt cũng trở thành xấu xa đó, anh biết không? Chúng ta sống chung một sân, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi tôn trọng anh, gọi anh là anh, nhưng chuyện nhẫn tâm vứt bỏ con trẻ, tôi không dám nghe theo đâu. Nếu làm ra cái loại chuyện thất đức như thế, tôi sợ sau này sinh ra con không có **. ''

Tô Kiến Bình đã sốt ruột đến nỗi đầu đầy mồ hôi, anh ta không ngờ tính tình Cố Thuấn Hoa thẳng thắn đến thế, nói chuyện khó nghe đến vậy. Cô nhóc vô cùng khôn ngoan, suốt ngày cười vui tủm tỉm trước kia, giờ đây đã trở nên như thế rồi hả?

Nhưng anh ta không nỡ bỏ, không muốn làm mất lòng Cố Thuấn Hoa, bèn giải thích: "Thuấn Hoa, tôi nói sai rồi, cô đừng hiểu lầm nhé."

Cố Thuấn Hoa cười: "Sao lại như thế được. Tôi biết anh nói nhiều thôi chứ không có ác ý, muốn tốt cho tôi thôi mà. Sau này anh đừng nói đến chuyện này nữa là được."

Lúc bấy giờ, đầu óc Tô Kiến Bình vẫn còn mơ màng, chỉ có thể gật đầu liên tục.

Cố Thuấn Hoa cho rằng khi bản thân đã tiết lộ như thế, cô cũng không tin sau này anh còn nhớ thương bản thân nữa.

Cái này gọi là cái gì mà ánh trăng sáng trong lòng cục trưởng cục điện lực đúng không? Ánh trăng sáng kiểu đó, từ trước tới giờ cô đều không muốn làm!

Cố Thuấn Hoa xoay người, lập tức đi về nhà, chỉ để Tô Kiến Bình ngơ ngác đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng Cố Thuấn Hoa dưới ánh chiều tà.

Vẫn là bóng dáng quen thuộc đó, chỉ là bây giờ, cô há mồm là có thể khiến người ta bị sặc.

Đúng là lợi hại ha.

Ai ngờ quay người lại, anh ta đã nhìn thấy Trần Lộ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Lộ ở ngay trong đại trạch viện kế bên, hơn nữa còn thường xuyên đi đến sân của bọn họ, tất cả mọi người đều quen biết nhau.

Trần Lộ đi tới, ngoài mặt, cô ta mỉm cười chào Tô Kiến Bình một tiếng. Sau đó, cô ta mới như vô ý hỏi dò: "Vừa rồi, chị tôi đã nổi nóng đúng không?"

Tô Kiến Bình vừa nghe Trần Lộ nói chuyện, mặt bỗng chốc lộ ra vẻ bối rối, anh ta giương mắt nhìn Trần Lộ, nheo mắt lại với vẻ cảnh giác, nhưng ngoài mặt lại cười mỉm như không cười, nói: "Cô đến đây từ lúc nào đấy?"

Trần Lộ tỏ vẻ vô tội: "Tôi vừa mới đến ấy mà. Ở khúc cua, tôi ấy chị tôi hầm hừ đi về đằng đó, thế là tôi nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay có ai trêu ghẹo mà chị ấy tức tối như thế!"

Lúc này, Tô Kiến Bình mới yên lòng.

Dù sao anh ta cũng là thanh niên có triển vọng trong đại tạp viện, giờ đã vào làm trong cục điện lực, sau này chắc chắn sẽ có thân phận không giống với những người chơi cùng. Vậy nên dù thế nào cũng phải chú ý đến thể diện và uy nghiêm một chút, mà bản thân anh ta cũng không muốn để Trần Lộ chứng kiến cảnh bị mắng nhiếc thảm hại vừa rồi.

Anh ta tức khắc vội cười nói: "Thật ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ hỏi thăm chuyện cô ấy ly hôn còn nuôi hai đứa con mà cô ấy đã nhăn mặt rồi, cũng không biết sao lại thế nữa chứ."

Trần Lộ vừa nghe thế, bèn thở dài: "Chị tôi cũng đúng là, tính tình hay cáu bẳn ghê. Mà thế cũng không giống chị tôi lắm nhỉ, với tính cách trước kia của chị tôi, chị ấy có phải là người như vậy đâu."

Tô Kiến Bình gật đầu: "Chẳng thế thì gì, tôi cũng có trêu ghẹo gì cô ấy đâu!"

Trần Lộ cười nói: "Anh nói xem có phải chị tôi cứ như đã biến thành một người khác rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Số ký tự: 0