[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Bà Nội Và Em Tr...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vậy nên Cố Toàn Phúc, cũng chính là ba cô từ nhỏ đã tập luyện kỹ thuật, mười lăm mười sáu tuổi đã làm đầu bếp chính ở tiệm Oái Vân, trở thành người nổi bật nhất, cứ ra ngoài là lại được cả đám người xúm xít vây quanh.
Sau giải phóng, quán cơm ngày trước trở thành quán do nhà nước và tư nhân cùng kinh doanh, thống nhất nhập vào công ty ẩm thực do nhà nước quản lý. Cố Toàn Phúc vẫn là đầu bếp cầm muôi chính như trước, cuộc sống cũng xem như dễ chịu.
Thi thoảng nhà ai mở tiệc tại nhà, ông ấy đến làm đầu bếp còn có thể cầm một cái gói to về.
Trong bếp của ông, phiếu gạo, phiếu lương thực, phiếu rau đều có thể có, còn thường xuyên có vài đồng đại dương cầm về nhà. Trong bụng trẻ con trong nhà không thiếu dầu nước.
Nhưng đến khi Cố Thuấn Hoa năm tuổi, nhà cô bất chợt xảy ra biến cố. Ba cô bị người ta đề đơn tố cáo, bị mất tư cách cầm muỗng, rồi đuổi ra khỏi tiệm Oái Vân. Từ đó, ba cô chuyển sang làm bốc vác vận chuyển thức ăn cho công ty ẩm thực, cuộc sống ngày càng túng thiếu.
Lúc Cố Thuấn Hoa nghĩ như thế, Cố Toàn Phúc nhìn theo ánh mắt của Cố Thuấn Hoa, nhìn thấy dưa muối trong cái đĩa màu xanh đã cũ. Sợi dưa muối do ông ấy đích thân xắt, kĩ thuật xắt bằng dao rất tốt, cầm đũa gắp sợi dưa mảnh lên, dưới ánh đèn, vài giọt dầu vừng sáng bóng loáng.
Nhưng thế có là gì chứ, ông ấy vẫn bạc đãi cô con gái này rồi.
Ông ấy buông tiếng thở dài: "Thuấn Hoa, rửa tay, cho lũ trẻ ăn trước đi, đừng để đói lả."
Trần Thúy Nguyệt vừa dùng muôi xới cơm, vừa nhìn gói đồ vải xanh mà Cố Thuấn Hoa đặt trên giường: "Cái này ở đâu ra đấy?"
Cố Thuấn Hoa: "Bà nội Đông cho, bà nói là đệm chăn nhỏ, cho hai đứa bé dùng ạ."
Trần Thúy Nguyệt cười nhạo một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Ai thiếu hay tha thiết mong mấy thứ này của bà ấy đâu mà phải cho."
Nhưng rốt cuộc, bà ấy vẫn thích. Tự dưng được cho không, ai mà không thích?
Khi nói chuyện, Cố Thuấn Hoa đổ nước rửa tay. Lúc này, Dược Hoa vào nhà. Lúc đi vào, anh ấy nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, thế là tức khắc hơi kích động: "Chị, chị!"
Nhìn thấy em trai, Cố Thuấn Hoa cũng rất đỗi vui mừng, tuy nhiên cô vẫn cười nhắc nhở: "Rửa tay trước, rửa tay trước đã."
Rửa tay xong, cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Bên ngoài, trời rất lạnh, lại có tuyết rơi, hít một hơi, không khí rét lạnh buốt giá trút vào cổ họng, trong bụng toàn là khí lạnh.
Giờ đây, ngồi xuống, bưng bát cháo hạt ngô trộn khoai lang ngây ngất, thổi hơi nóng bên trên một cái, vét cháo cạnh bát uống từng miếng, hương cháo hạt ngô vàng óng trộn khoai lang ngọt đậm đà tức khắc lan tỏa khắp miệng.
Trần Thúy Nguyệt cười tủm tỉm hỏi hai đứa trẻ: "Ngon không cháu?"
Hai đứa bé gật đầu một cái: "Ngon ạ!"
Nếp nhăn xuất hiện khi Trần Thúy Nguyệt cười rộ lên khiến bà ấy có vẻ hiền lành: "Thế thì ăn nhiều một chút!"
Dược Hoa gắp một ít rau cải xào, đặt vào trong bát của hai đứa bé: "Ăn nhiều thức ăn nữa."
Nói rồi, anh ấy không khỏi oán giận Trần Thúy Nguyệt: "Mẹ, chị con mới đến nhà, hai đứa bé còn nhỏ đấy, sao mẹ không lấy ít món mặn ra. Không có món mặn thì ít nhất cũng rán quả trứng chứ!"
Trần Thúy Nguyệt liền xì một tiếng đầy khinh miệt Cố Dược Hoa: "Ngày còn dài lắm, chỉ mình con biết thương bọn nhỏ chắc? Sao con không biến thành quả trứng gà mà chui vào trong nồi đi?"
Cố Thuấn Hoa liền cười: "Lúc chiều ăn bánh trứng gà rán, lũ nhỏ ăn miệng dính đầy dẩu rồi. À đúng rồi, Dược Hoa, công việc em thế nào rồi?"
Lúc trước, anh cả Cố Chấn Hoa là người đầu tiên xuống nông thôn, vốn Cố Thuấn Hoa không cần xuống, song cô cũng lấy danh ngạch của Trần Lộ để xuống nông thôn.
Cố Dược Hoa nhỏ hơn Cố Thuấn Hoa hai tuổi, cũng mới mười ba tuổi, không cần xuống nông thôn, thế là vẫn luôn ở lại thủ đô.
Nhưng anh ấy lớn lên một chút, không đi trường học, cũng không có công việc, toàn đi lêu lổng xung quanh.
Gần đây, nhà họ nhờ người tìm được một công việc tạm thời, anh ấy phải đến cửa hàng than đá bốc vác, vận chuyển than đá, làm một ngày được một đồng tiền, còn có thể phát thêm hai hào bù tiền cơm.
Cứ làm liên tục qua ngày rồi qua tuần, tính đâu ra đấy thì một tháng có thể có ba mươi đồng.
Nhưng Cố Dược Hoa người như thế nào? Từ bé anh ấy đã quen thói tản mạn, cũng chẳng chịu khó học tập.
Giờ bị bắt ngày ngày làm bốc vác vận chuyển than đá, anh ấy không chịu nổi, vậy nên cũng ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới. Đương nhiên, Trần Thúy Nguyệt rất bất mãn với việc đó, thường xuyên nhắc nhở anh ấy.
Cố Dược Hoa vừa nghe chị gái mình hỏi đến, ho một tiếng: "Cũng tạm, dù sao cũng có ăn có uống, cuộc sống không có gì phải lo ạ."
Trần Thúy Nguyệt ở bên cạnh hừ một tiếng: "Con đấy con đấy, lúc nào mới hiểu chuyện hả!"
Vậy nên Cố Toàn Phúc, cũng chính là ba cô từ nhỏ đã tập luyện kỹ thuật, mười lăm mười sáu tuổi đã làm đầu bếp chính ở tiệm Oái Vân, trở thành người nổi bật nhất, cứ ra ngoài là lại được cả đám người xúm xít vây quanh.
Sau giải phóng, quán cơm ngày trước trở thành quán do nhà nước và tư nhân cùng kinh doanh, thống nhất nhập vào công ty ẩm thực do nhà nước quản lý. Cố Toàn Phúc vẫn là đầu bếp cầm muôi chính như trước, cuộc sống cũng xem như dễ chịu.
Thi thoảng nhà ai mở tiệc tại nhà, ông ấy đến làm đầu bếp còn có thể cầm một cái gói to về.
Trong bếp của ông, phiếu gạo, phiếu lương thực, phiếu rau đều có thể có, còn thường xuyên có vài đồng đại dương cầm về nhà. Trong bụng trẻ con trong nhà không thiếu dầu nước.
Nhưng đến khi Cố Thuấn Hoa năm tuổi, nhà cô bất chợt xảy ra biến cố. Ba cô bị người ta đề đơn tố cáo, bị mất tư cách cầm muỗng, rồi đuổi ra khỏi tiệm Oái Vân. Từ đó, ba cô chuyển sang làm bốc vác vận chuyển thức ăn cho công ty ẩm thực, cuộc sống ngày càng túng thiếu.
Lúc Cố Thuấn Hoa nghĩ như thế, Cố Toàn Phúc nhìn theo ánh mắt của Cố Thuấn Hoa, nhìn thấy dưa muối trong cái đĩa màu xanh đã cũ. Sợi dưa muối do ông ấy đích thân xắt, kĩ thuật xắt bằng dao rất tốt, cầm đũa gắp sợi dưa mảnh lên, dưới ánh đèn, vài giọt dầu vừng sáng bóng loáng.
Nhưng thế có là gì chứ, ông ấy vẫn bạc đãi cô con gái này rồi.
Ông ấy buông tiếng thở dài: "Thuấn Hoa, rửa tay, cho lũ trẻ ăn trước đi, đừng để đói lả."
Trần Thúy Nguyệt vừa dùng muôi xới cơm, vừa nhìn gói đồ vải xanh mà Cố Thuấn Hoa đặt trên giường: "Cái này ở đâu ra đấy?"
Cố Thuấn Hoa: "Bà nội Đông cho, bà nói là đệm chăn nhỏ, cho hai đứa bé dùng ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thúy Nguyệt cười nhạo một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Ai thiếu hay tha thiết mong mấy thứ này của bà ấy đâu mà phải cho."
Nhưng rốt cuộc, bà ấy vẫn thích. Tự dưng được cho không, ai mà không thích?
Khi nói chuyện, Cố Thuấn Hoa đổ nước rửa tay. Lúc này, Dược Hoa vào nhà. Lúc đi vào, anh ấy nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, thế là tức khắc hơi kích động: "Chị, chị!"
Nhìn thấy em trai, Cố Thuấn Hoa cũng rất đỗi vui mừng, tuy nhiên cô vẫn cười nhắc nhở: "Rửa tay trước, rửa tay trước đã."
Rửa tay xong, cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Bên ngoài, trời rất lạnh, lại có tuyết rơi, hít một hơi, không khí rét lạnh buốt giá trút vào cổ họng, trong bụng toàn là khí lạnh.
Giờ đây, ngồi xuống, bưng bát cháo hạt ngô trộn khoai lang ngây ngất, thổi hơi nóng bên trên một cái, vét cháo cạnh bát uống từng miếng, hương cháo hạt ngô vàng óng trộn khoai lang ngọt đậm đà tức khắc lan tỏa khắp miệng.
Trần Thúy Nguyệt cười tủm tỉm hỏi hai đứa trẻ: "Ngon không cháu?"
Hai đứa bé gật đầu một cái: "Ngon ạ!"
Nếp nhăn xuất hiện khi Trần Thúy Nguyệt cười rộ lên khiến bà ấy có vẻ hiền lành: "Thế thì ăn nhiều một chút!"
Dược Hoa gắp một ít rau cải xào, đặt vào trong bát của hai đứa bé: "Ăn nhiều thức ăn nữa."
Nói rồi, anh ấy không khỏi oán giận Trần Thúy Nguyệt: "Mẹ, chị con mới đến nhà, hai đứa bé còn nhỏ đấy, sao mẹ không lấy ít món mặn ra. Không có món mặn thì ít nhất cũng rán quả trứng chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thúy Nguyệt liền xì một tiếng đầy khinh miệt Cố Dược Hoa: "Ngày còn dài lắm, chỉ mình con biết thương bọn nhỏ chắc? Sao con không biến thành quả trứng gà mà chui vào trong nồi đi?"
Cố Thuấn Hoa liền cười: "Lúc chiều ăn bánh trứng gà rán, lũ nhỏ ăn miệng dính đầy dẩu rồi. À đúng rồi, Dược Hoa, công việc em thế nào rồi?"
Lúc trước, anh cả Cố Chấn Hoa là người đầu tiên xuống nông thôn, vốn Cố Thuấn Hoa không cần xuống, song cô cũng lấy danh ngạch của Trần Lộ để xuống nông thôn.
Cố Dược Hoa nhỏ hơn Cố Thuấn Hoa hai tuổi, cũng mới mười ba tuổi, không cần xuống nông thôn, thế là vẫn luôn ở lại thủ đô.
Nhưng anh ấy lớn lên một chút, không đi trường học, cũng không có công việc, toàn đi lêu lổng xung quanh.
Gần đây, nhà họ nhờ người tìm được một công việc tạm thời, anh ấy phải đến cửa hàng than đá bốc vác, vận chuyển than đá, làm một ngày được một đồng tiền, còn có thể phát thêm hai hào bù tiền cơm.
Cứ làm liên tục qua ngày rồi qua tuần, tính đâu ra đấy thì một tháng có thể có ba mươi đồng.
Nhưng Cố Dược Hoa người như thế nào? Từ bé anh ấy đã quen thói tản mạn, cũng chẳng chịu khó học tập.
Giờ bị bắt ngày ngày làm bốc vác vận chuyển than đá, anh ấy không chịu nổi, vậy nên cũng ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới. Đương nhiên, Trần Thúy Nguyệt rất bất mãn với việc đó, thường xuyên nhắc nhở anh ấy.
Cố Dược Hoa vừa nghe chị gái mình hỏi đến, ho một tiếng: "Cũng tạm, dù sao cũng có ăn có uống, cuộc sống không có gì phải lo ạ."
Trần Thúy Nguyệt ở bên cạnh hừ một tiếng: "Con đấy con đấy, lúc nào mới hiểu chuyện hả!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro