[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Theo Dõi Trong...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Dược Hoa lại cười hì hì, chơi đùa với Mãn Mãn và Đa Đa một chút, lấy một miếng khoai lang mềm dẻo to đút cho Đa Đa ăn: "Chị em đẻ giỏi ghê, trông con nhóc này xinh xắn quá, y như em lúc bé!"
Trần Thúy Nguyệt cười mắng anh ấy một tiếng: "Giống con á, giống con thì chỉ có nước hỏng việc."
Cố Thuấn Hoa ngồi bên cạnh chỉ cười cười, không nói gì.
Người em trai này của cô chính là một chàng trai không biết điều, hết ăn lại nằm. Theo lời của các cụ già trong đại tạp viện thì anh ấy chính là thằng nhóc tạp nham, bướng bỉnh, xảo trá, dù thế nào cũng không đáng tin cậy, không nương nhờ vào được.
Trước kia, cô cũng cho rằng như thế.
Nhưng khi biết đến quyển truyện này, cô mới vỡ ra: sau khi cô và giáo sư ly hôn, vào lúc cô vừa bị mang tiếng xấu vừa bị bệnh, thì người ở bên cạnh cô, liều mạng kiếm tiền đưa cô đi khám bệnh chính là cậu em trai không biết điều này.
Anh ấy không có năng lực gì, chỉ có thể làm nhân viên chuyển gạch ở công trường kiến trúc cho người ta. Chuyển gạch một ngày, kiếm được hơn mười đồng tiền, anh ấy dùng tất cả số tiền đó mua dạ dày ngâm tương ở quán chay Chi Lan cho mình ăn, chỉ vì cô vô ý nói dạ dày ngâm tương ở quán chay Chi Lan có vị thuần thịt, ăn rất ngon.
Rõ ràng trên vai chi chít khối bầm tím, lại còn cười nói chúng em là đàn ông, đây chỉ là việc cỏn con mà thôi.
Thế nên, đời người còn dài như thế, ai có thể đoán trước tương lai ai sẽ ra sao cơ chứ.
Trần Thúy Nguyệt đứng dậy, cầm lấy miếng bánh bao nướng, miếng bánh bao thực sự rất nóng, bề mặt bị cắt màu trắng đã trở lên vàng óng, bà ấy dùng tay vỗ vỗ, thổi sạch lớp bụi tro trên đó, thoa một chút sữa đậu lên, đưa riêng cho hai đứa bé: “Ăn đi, khi nào ăn xong rồi có thể uống nhiều nước một chút.”
Hai đứa nhỏ nhận lấy, nhìn một chút, Đa Đa nhỏ giọng nói: “Bà ngoại ăn đi.”
Nói xong thì muốn đưa trả lại cho bà ngoại.
Trần Thúy Nguyệt bật cười, bà ấy không ngừng cảm động: “Xem đứa trẻ này này, tốt bụng quá! Các cháu ăn đi, các cháu ăn đi, vẫn còn mà!”
Cố Thuấn Hoa to tiếng: “Ăn đi.”
Đứa bé nhìn bà ngoại, lúc này mới cúi đầu cái miệng nhỏ bắt đầu ăn, miếng đầu tiên không dễ cắn, quá giòn, không cẩn thận bị rơi xuống, vội vàng dùng bàn tay nhỏ đỡ lấy, nhét những mảnh vụn kia vào trong miệng để giấu đi.
Miếng bánh bao nướng thực sự rất giòn, hương sữa đậu dính trên đó lại càng thơm hơn, hai đứa bé ăn từng miếng nhỏ, rất nhanh đã ăn xong rồi, khi ăn xong còn thè lưỡi liếm những mảnh vụn trên khóe miệng.
Trần Thúy Nguyệt lập tức múc cháo bột ngô cho đứa bé, nói: “Sáng mai sẽ cho các cháu uống sữa đậu nành nhé.”
Sữa đậu nành với bánh rán chiên giòn, chúng đều là những món ăn sáng mà người thủ đô thường rất thích ăn, nước đậu nành của nhà họ Cố do tự tay xay nên hương vị vô cùng chuẩn.
Khi cả nhà ăn gần xong rồi, Cố Thuấn Hoa và Trần Thúy Nguyệt rửa bát, Cố Dược Hoa thì ở bên cạnh giường chơi đùa với hai đứa bé, anh ấy trưởng thành vẻ ngoài lại thanh tú, nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã khiến hai đứa trẻ cười phá lên, tiếng cười khiến Cố Toàn Phúc cũng bật cười theo.
Sau khi rửa bát xong, Cố Thuấn Hoa đi dọn dẹp bụi bặm, cái gọi là dọn dẹp đồ bẩn đó thực ra chính là đổ rác, bình thường cứ đến khi trời sẩm tối, quy tắc cũ trong hẻm này là không được để rác rưởi ở nhà qua đêm, muộn nhất là mười giờ nhất định phải đổ đi.
Bụi bẩn chủ yếu là tro than nên Cố Thuấn Hoa phải cẩn thận nín thở lại.
Dọn xong, trở về nhà rửa tay, ôm Đa Đa lên, mọi người cùng nhau ngồi ở bên bếp lò trò chuyện.
Thực ra Trần Thúy Nguyệt vô cùng lo lắng, lão đại Cố Chấn Hoa sau khi xuống nông thôn, cũng đã ở lại nông thôn để kết hôn rồi, nhưng cũng may mắn rằng người vợ Hoàng Thư Cầm đó lại là người gốc ở thủ đô, cả hai người đều có thể trở lại thành phố, đang tiến hành rồi, nhưng chỉ tiếc rằng có lẽ một năm trước đó sẽ chưa thể trở về được, không thể ở thủ đô ăn Tết đến tháng giêng.
Nghĩ tới đây, Cố Chấn Hoa lớn hơn hai tuổi so với Cố Thuấn Hoa, hai mươi lăm tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa có con, Trần Thúy Nguyệt không khỏi tự nói thầm vài tiếng.
Lại lo lắng không biết Cố Chấn Hoa và Hoàng Thư Cầm sống ở đâu, sau này có con cái thì sẽ thế nào.
Nghĩ tới những chuyện này, Trần Thúy Nguyệt không nhịn được liếc nhìn qua hai đứa bé.
Phải nói bọn trẻ thực sự làm cho người ta đau lòng, thực sự rất lo lắng, đến khi hai đứa con trai kết hôn, con gái lại mang theo hai đứa con nữa tới nhà, làm sao có thể trải qua được những ngày tháng như vậy chứ, mảnh đất chỉ to bằng lòng bàn tay, cũng không thể nào treo người lên trên tường được!
Cố Dược Hoa không hề nghĩ tới những việc này, cười ha ha pha trò với hai đứa bé, vô cùng thân thiết.
Cố Dược Hoa lại cười hì hì, chơi đùa với Mãn Mãn và Đa Đa một chút, lấy một miếng khoai lang mềm dẻo to đút cho Đa Đa ăn: "Chị em đẻ giỏi ghê, trông con nhóc này xinh xắn quá, y như em lúc bé!"
Trần Thúy Nguyệt cười mắng anh ấy một tiếng: "Giống con á, giống con thì chỉ có nước hỏng việc."
Cố Thuấn Hoa ngồi bên cạnh chỉ cười cười, không nói gì.
Người em trai này của cô chính là một chàng trai không biết điều, hết ăn lại nằm. Theo lời của các cụ già trong đại tạp viện thì anh ấy chính là thằng nhóc tạp nham, bướng bỉnh, xảo trá, dù thế nào cũng không đáng tin cậy, không nương nhờ vào được.
Trước kia, cô cũng cho rằng như thế.
Nhưng khi biết đến quyển truyện này, cô mới vỡ ra: sau khi cô và giáo sư ly hôn, vào lúc cô vừa bị mang tiếng xấu vừa bị bệnh, thì người ở bên cạnh cô, liều mạng kiếm tiền đưa cô đi khám bệnh chính là cậu em trai không biết điều này.
Anh ấy không có năng lực gì, chỉ có thể làm nhân viên chuyển gạch ở công trường kiến trúc cho người ta. Chuyển gạch một ngày, kiếm được hơn mười đồng tiền, anh ấy dùng tất cả số tiền đó mua dạ dày ngâm tương ở quán chay Chi Lan cho mình ăn, chỉ vì cô vô ý nói dạ dày ngâm tương ở quán chay Chi Lan có vị thuần thịt, ăn rất ngon.
Rõ ràng trên vai chi chít khối bầm tím, lại còn cười nói chúng em là đàn ông, đây chỉ là việc cỏn con mà thôi.
Thế nên, đời người còn dài như thế, ai có thể đoán trước tương lai ai sẽ ra sao cơ chứ.
Trần Thúy Nguyệt đứng dậy, cầm lấy miếng bánh bao nướng, miếng bánh bao thực sự rất nóng, bề mặt bị cắt màu trắng đã trở lên vàng óng, bà ấy dùng tay vỗ vỗ, thổi sạch lớp bụi tro trên đó, thoa một chút sữa đậu lên, đưa riêng cho hai đứa bé: “Ăn đi, khi nào ăn xong rồi có thể uống nhiều nước một chút.”
Hai đứa nhỏ nhận lấy, nhìn một chút, Đa Đa nhỏ giọng nói: “Bà ngoại ăn đi.”
Nói xong thì muốn đưa trả lại cho bà ngoại.
Trần Thúy Nguyệt bật cười, bà ấy không ngừng cảm động: “Xem đứa trẻ này này, tốt bụng quá! Các cháu ăn đi, các cháu ăn đi, vẫn còn mà!”
Cố Thuấn Hoa to tiếng: “Ăn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa bé nhìn bà ngoại, lúc này mới cúi đầu cái miệng nhỏ bắt đầu ăn, miếng đầu tiên không dễ cắn, quá giòn, không cẩn thận bị rơi xuống, vội vàng dùng bàn tay nhỏ đỡ lấy, nhét những mảnh vụn kia vào trong miệng để giấu đi.
Miếng bánh bao nướng thực sự rất giòn, hương sữa đậu dính trên đó lại càng thơm hơn, hai đứa bé ăn từng miếng nhỏ, rất nhanh đã ăn xong rồi, khi ăn xong còn thè lưỡi liếm những mảnh vụn trên khóe miệng.
Trần Thúy Nguyệt lập tức múc cháo bột ngô cho đứa bé, nói: “Sáng mai sẽ cho các cháu uống sữa đậu nành nhé.”
Sữa đậu nành với bánh rán chiên giòn, chúng đều là những món ăn sáng mà người thủ đô thường rất thích ăn, nước đậu nành của nhà họ Cố do tự tay xay nên hương vị vô cùng chuẩn.
Khi cả nhà ăn gần xong rồi, Cố Thuấn Hoa và Trần Thúy Nguyệt rửa bát, Cố Dược Hoa thì ở bên cạnh giường chơi đùa với hai đứa bé, anh ấy trưởng thành vẻ ngoài lại thanh tú, nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã khiến hai đứa trẻ cười phá lên, tiếng cười khiến Cố Toàn Phúc cũng bật cười theo.
Sau khi rửa bát xong, Cố Thuấn Hoa đi dọn dẹp bụi bặm, cái gọi là dọn dẹp đồ bẩn đó thực ra chính là đổ rác, bình thường cứ đến khi trời sẩm tối, quy tắc cũ trong hẻm này là không được để rác rưởi ở nhà qua đêm, muộn nhất là mười giờ nhất định phải đổ đi.
Bụi bẩn chủ yếu là tro than nên Cố Thuấn Hoa phải cẩn thận nín thở lại.
Dọn xong, trở về nhà rửa tay, ôm Đa Đa lên, mọi người cùng nhau ngồi ở bên bếp lò trò chuyện.
Thực ra Trần Thúy Nguyệt vô cùng lo lắng, lão đại Cố Chấn Hoa sau khi xuống nông thôn, cũng đã ở lại nông thôn để kết hôn rồi, nhưng cũng may mắn rằng người vợ Hoàng Thư Cầm đó lại là người gốc ở thủ đô, cả hai người đều có thể trở lại thành phố, đang tiến hành rồi, nhưng chỉ tiếc rằng có lẽ một năm trước đó sẽ chưa thể trở về được, không thể ở thủ đô ăn Tết đến tháng giêng.
Nghĩ tới đây, Cố Chấn Hoa lớn hơn hai tuổi so với Cố Thuấn Hoa, hai mươi lăm tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa có con, Trần Thúy Nguyệt không khỏi tự nói thầm vài tiếng.
Lại lo lắng không biết Cố Chấn Hoa và Hoàng Thư Cầm sống ở đâu, sau này có con cái thì sẽ thế nào.
Nghĩ tới những chuyện này, Trần Thúy Nguyệt không nhịn được liếc nhìn qua hai đứa bé.
Phải nói bọn trẻ thực sự làm cho người ta đau lòng, thực sự rất lo lắng, đến khi hai đứa con trai kết hôn, con gái lại mang theo hai đứa con nữa tới nhà, làm sao có thể trải qua được những ngày tháng như vậy chứ, mảnh đất chỉ to bằng lòng bàn tay, cũng không thể nào treo người lên trên tường được!
Cố Dược Hoa không hề nghĩ tới những việc này, cười ha ha pha trò với hai đứa bé, vô cùng thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro