[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Theo Dõi Trong...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thuấn Hoa biết trong lòng mẹ mình có suy nghĩ, nhưng thực ra bà ấy đã có kế hoạch rồi, nên đợi cho đến khi có hộ khẩu rồi mới nói.
Nói chuyện trong nhà một lúc, Cố Thuấn Hoa bế hai đứa bé chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cố Dược Hoa nhìn Cố Thuấn Hoa ở bên ngoài, nói lớn: “Bên đó có lạnh không? Chị, em ở phòng bên ngoài cho, chị vào trong đi.”
Tốt xấu gì thì gian phòng bên trong cũng ra dáng một ngôi nhà hơn, được xây dựng từ sớm, ngôi nhà được xây bằng vật liệu thật, tường gạch dày, chắn gió, gian nhà bên ngoài là do tự xây lên, không mất bao nhiêu công sức, làm sao có thể che mưa được.
Cố Thuấn Hoa lại nói: “Không sao đâu, bọn chị đắp chăn bông dày một chút là được, dù sao nơi này cũng ấm áp hơn so với Nội Mông Cổ.”
Cố Dược Hoa đứng dậy đi ra gian phòng bên ngoài, bị Cố Thuấn Hoa ngăn cản: “Em yên lặng chút đi.”
Nói xong thì mang theo đứa bé đi ra gian phòng bên ngoài, sau đó dùng sức cài cửa lại.
Cố Dược Hoa sững sờ: “Chị đúng là kỳ lạ thật đấy, vào phòng ấm hơn cũng không được sao!”
Đương nhiên Cố Thuấn Hoa có suy nghĩ của riêng mình, cô biết rõ tâm tư của mẹ mình, cũng biết rõ dự định của mẹ cô, bây giờ cô chiếm được phòng rồi, sau này khi anh trai hoặc em trai kết hôn, cô sẽ không bị đuổi ra gian phòng bên ngoài nữa.
Thực ra đối với chuyện này Cố Thuấn Hoa không hề cảm thấy khó chịu, dù sao thì cô cũng đã sớm quen với nó rồi.
Mẹ không phải không yêu cô, chỉ là trước cô còn có một hàng người đang xếp hàng nữa mà thôi.
Mang theo một cái phích nước và một cái chậu tráng men, rửa tay rửa mặt cho hai đứa bé, cuối cùng ít nước đó để rửa chân, tiện thể rửa luôn chân của mình, rồi đổ nước sang cái bô ở bên cạnh, sau đó chuẩn bị lên giường ngủ.
Trước khi lên giường, đột nhiên nhớ tới bao quần áo xanh bà nội Đông cho mình, mở ra, đắp lên cho hai đứa bé một lớp, trời lạnh như thế này, đắp thêm một lớp nữa cho ấm áp.
Ai ngờ rùng mình một cái, đôi mắt sắc bén của Đa Đa thấy được: “Mẹ, khăn tay!”
Cố Thuấn Hoa vừa nhìn sang, thực sự có một ít khăn tay vải màu xanh.
Trong lòng cô có chút gợn sóng, vội vàng mở ra, bên trong có ba phiếu Đại Đoàn Kết và mười tờ phiếu lương thực.
Cô nhớ lại khi bà nội Đông đưa hành lý cho mình, lập tức nhận ra, những thứ này đều là do bà nội Đông cố ý cho mình.
Cô nhét tiền và phiếu ăn vào trong chiếc khăn tay, cẩn thận cất đi, nghĩ rằng sáng mai sẽ trả lại cho bà nội Đông.
Thực ra cô không thiếu tiền, nhưng vẫn rất cảm động với lòng tốt của bà ấy.
Cả đời này bà nội Đông chưa từng kết hôn, luôn lẻ loi một mình, trong lòng luôn coi cô như cháu gái ruột của mình.
Sau khi nằm lên trên giường, cô ôm hai đứa bé, dỗ dành chúng đi ngủ.
Hai đứa bé không ngủ được, nhỏ giọng nói chuyện.
“Mẹ, khi nào thì ba đến vậy?”
“Mẹ, bánh bao nướng rất ngon, Đa Đa thích lắm.”
“Mẹ, sau này chúng ta không trở về nữa sao?”
“Mẹ, con thích cậu nhỏ lắm.”
Đêm đông ở thủ đô rất lạnh, sắp bước sang tháng chạp rồi, những căn phòng nhỏ như lòng bàn tay sẽ bị gió lạnh vây lấy làm cho lạnh buốt, gió lạnh cuốn theo băng tuyết đâm vào vách tường mỏng manh, khiến mọi người có một loại ảo giác rằng căn phòng nhỏ này sẽ bị lật tung bất cứ lúc nào.
Cố Thuấn Hoa rùng mình một cái, dùng chăn bông quấn chặt lấy hai đứa bé, ba người cùng ôm nhau.
“Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa đó.”
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ánh sáng từ cửa sổ giấy chiếu vào trắng như tuyết, vừa nhìn ra bên ngoài, cái sân nhỏ đã bị che bởi một lớp tuyết, chúng bị gió tuyết thổi qua.
Ăn cơm xong, Cố Toàn Phúc và Trần Thúy Nguyệt đều phải đi làm. Cố Dược Hoa nói rằng họ sẽ dành thời gian ra ngoài với cháu gái, đương nhiên Trần Thúy Nguyệt không còn cách nào khác, nghe theo anh ấy, chính vì nói một đằng làm một nẻo như vậy nên chỉ có thể làm như thế.
Cố Thuấn Hoa đi tới nhà bà nội Đông, bà nội Đông đang ngồi ở bên cạnh lò lửa để nắp đế giày, con mèo già bên cạnh vừa kêu meo meo vừa liếm bát nước canh.
Bà nội Đông nhìn thấy cô lập tức hiểu ra, trách mắng: “Nhìn tiền đồ của cháu như vậy, chút chuyện như vậy có cần thiết phải như thế không? Còn phải mang tới đây sao?”
Cố Thuấn Hoa: “Bà à, cháu không thiếu tiền.”
Bà nội Đông: “Đây là cho hai đứa bé, chứ bà không quan tâm cháu có thiếu tiền hay không!”
Cố Thuấn Hoa bật cười: “Mấy năm qua ở trong binh đoàn, không phải dùng tiền ở đâu cả, sau khi li dị ba của bọn nhóc cho cháu hết tất cả những gì tích trữ trong nhà, thật ra có tích góp được một chút tiền, trong thời gian ngắn không thể tiêu hết được, chỉ có phiếu lương thực là cháu không có, như vậy đi, cháu nhận phiếu lương thực, còn tiền trả lại cho bà nhé.”
Bà nội Đông: “Không nhận.”
Cố Thuấn Hoa biết trong lòng mẹ mình có suy nghĩ, nhưng thực ra bà ấy đã có kế hoạch rồi, nên đợi cho đến khi có hộ khẩu rồi mới nói.
Nói chuyện trong nhà một lúc, Cố Thuấn Hoa bế hai đứa bé chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cố Dược Hoa nhìn Cố Thuấn Hoa ở bên ngoài, nói lớn: “Bên đó có lạnh không? Chị, em ở phòng bên ngoài cho, chị vào trong đi.”
Tốt xấu gì thì gian phòng bên trong cũng ra dáng một ngôi nhà hơn, được xây dựng từ sớm, ngôi nhà được xây bằng vật liệu thật, tường gạch dày, chắn gió, gian nhà bên ngoài là do tự xây lên, không mất bao nhiêu công sức, làm sao có thể che mưa được.
Cố Thuấn Hoa lại nói: “Không sao đâu, bọn chị đắp chăn bông dày một chút là được, dù sao nơi này cũng ấm áp hơn so với Nội Mông Cổ.”
Cố Dược Hoa đứng dậy đi ra gian phòng bên ngoài, bị Cố Thuấn Hoa ngăn cản: “Em yên lặng chút đi.”
Nói xong thì mang theo đứa bé đi ra gian phòng bên ngoài, sau đó dùng sức cài cửa lại.
Cố Dược Hoa sững sờ: “Chị đúng là kỳ lạ thật đấy, vào phòng ấm hơn cũng không được sao!”
Đương nhiên Cố Thuấn Hoa có suy nghĩ của riêng mình, cô biết rõ tâm tư của mẹ mình, cũng biết rõ dự định của mẹ cô, bây giờ cô chiếm được phòng rồi, sau này khi anh trai hoặc em trai kết hôn, cô sẽ không bị đuổi ra gian phòng bên ngoài nữa.
Thực ra đối với chuyện này Cố Thuấn Hoa không hề cảm thấy khó chịu, dù sao thì cô cũng đã sớm quen với nó rồi.
Mẹ không phải không yêu cô, chỉ là trước cô còn có một hàng người đang xếp hàng nữa mà thôi.
Mang theo một cái phích nước và một cái chậu tráng men, rửa tay rửa mặt cho hai đứa bé, cuối cùng ít nước đó để rửa chân, tiện thể rửa luôn chân của mình, rồi đổ nước sang cái bô ở bên cạnh, sau đó chuẩn bị lên giường ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi lên giường, đột nhiên nhớ tới bao quần áo xanh bà nội Đông cho mình, mở ra, đắp lên cho hai đứa bé một lớp, trời lạnh như thế này, đắp thêm một lớp nữa cho ấm áp.
Ai ngờ rùng mình một cái, đôi mắt sắc bén của Đa Đa thấy được: “Mẹ, khăn tay!”
Cố Thuấn Hoa vừa nhìn sang, thực sự có một ít khăn tay vải màu xanh.
Trong lòng cô có chút gợn sóng, vội vàng mở ra, bên trong có ba phiếu Đại Đoàn Kết và mười tờ phiếu lương thực.
Cô nhớ lại khi bà nội Đông đưa hành lý cho mình, lập tức nhận ra, những thứ này đều là do bà nội Đông cố ý cho mình.
Cô nhét tiền và phiếu ăn vào trong chiếc khăn tay, cẩn thận cất đi, nghĩ rằng sáng mai sẽ trả lại cho bà nội Đông.
Thực ra cô không thiếu tiền, nhưng vẫn rất cảm động với lòng tốt của bà ấy.
Cả đời này bà nội Đông chưa từng kết hôn, luôn lẻ loi một mình, trong lòng luôn coi cô như cháu gái ruột của mình.
Sau khi nằm lên trên giường, cô ôm hai đứa bé, dỗ dành chúng đi ngủ.
Hai đứa bé không ngủ được, nhỏ giọng nói chuyện.
“Mẹ, khi nào thì ba đến vậy?”
“Mẹ, bánh bao nướng rất ngon, Đa Đa thích lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, sau này chúng ta không trở về nữa sao?”
“Mẹ, con thích cậu nhỏ lắm.”
Đêm đông ở thủ đô rất lạnh, sắp bước sang tháng chạp rồi, những căn phòng nhỏ như lòng bàn tay sẽ bị gió lạnh vây lấy làm cho lạnh buốt, gió lạnh cuốn theo băng tuyết đâm vào vách tường mỏng manh, khiến mọi người có một loại ảo giác rằng căn phòng nhỏ này sẽ bị lật tung bất cứ lúc nào.
Cố Thuấn Hoa rùng mình một cái, dùng chăn bông quấn chặt lấy hai đứa bé, ba người cùng ôm nhau.
“Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa đó.”
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ánh sáng từ cửa sổ giấy chiếu vào trắng như tuyết, vừa nhìn ra bên ngoài, cái sân nhỏ đã bị che bởi một lớp tuyết, chúng bị gió tuyết thổi qua.
Ăn cơm xong, Cố Toàn Phúc và Trần Thúy Nguyệt đều phải đi làm. Cố Dược Hoa nói rằng họ sẽ dành thời gian ra ngoài với cháu gái, đương nhiên Trần Thúy Nguyệt không còn cách nào khác, nghe theo anh ấy, chính vì nói một đằng làm một nẻo như vậy nên chỉ có thể làm như thế.
Cố Thuấn Hoa đi tới nhà bà nội Đông, bà nội Đông đang ngồi ở bên cạnh lò lửa để nắp đế giày, con mèo già bên cạnh vừa kêu meo meo vừa liếm bát nước canh.
Bà nội Đông nhìn thấy cô lập tức hiểu ra, trách mắng: “Nhìn tiền đồ của cháu như vậy, chút chuyện như vậy có cần thiết phải như thế không? Còn phải mang tới đây sao?”
Cố Thuấn Hoa: “Bà à, cháu không thiếu tiền.”
Bà nội Đông: “Đây là cho hai đứa bé, chứ bà không quan tâm cháu có thiếu tiền hay không!”
Cố Thuấn Hoa bật cười: “Mấy năm qua ở trong binh đoàn, không phải dùng tiền ở đâu cả, sau khi li dị ba của bọn nhóc cho cháu hết tất cả những gì tích trữ trong nhà, thật ra có tích góp được một chút tiền, trong thời gian ngắn không thể tiêu hết được, chỉ có phiếu lương thực là cháu không có, như vậy đi, cháu nhận phiếu lương thực, còn tiền trả lại cho bà nhé.”
Bà nội Đông: “Không nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro