[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Theo Dõi Trong...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thuấn Hoa bất lực: “Bà, chờ tới khi cháu cần cháu sẽ quay lại tìm bà, được chứ?”
Nhưng bà nội Đông lại vô cùng bướng bỉnh, không nhận chính là không nhận, mạnh mẽ từ chối đến mức khiến bà ấy phát cáu lên.
Cuối cùng đành hết cách, Cố Thuấn Hoa vẫn phải cầm tiền và phiếu lương thực về.
Cô nghĩ rằng, bà nội Đông lớn tuổi rồi, bản thân mình quay về, có thể không giúp đỡ gì được thì đành tỏ ra hiếu thảo một chút vậy.
Trọn một ngày, cô ở nhà chăm sóc bọn trẻ, dẫn bọn trẻ đi thăm những người hàng xóm ở khu phố cũ, đến khi trời tối, cô giẫm lên đám tuyết rồi xách túi chạy đến nhà Vương Tân Thụy.
Đến nhà Vương Tân Thụy, mẹ của Vương Tân Thụy đang nấu cơm, Vương Tân Thụy nháy mắt một cái, cô lập tức đi theo vào trong, sau khi vào nhà, Vương Tân Thụy mới đưa ra hai sợi dây cỏ.
Một sợi treo một miếng thịt, nặng tới ba cân, sợi khác thì treo một đám cá mè hoa, ước chừng có bốn năm con, vẫn còn tươi sống, cái đuôi nhọn vẫn còn ve vẩy.
Vương Tân Thụy nhỏ giọng nói: “Cái này từ đập chứa nước Mật Mây đó, còn tươi.”
Cố Thuấn Hoa cảm kích, lấy ra một tấm phiếu đại đoàn kết: “Mình không có phiếu lương thực, tiền này cho cậu.”
Cố Thuấn Hoa tính toán rằng một cân thịt có thể mất một đồng, một cân cá cũng mất một đồng, nếu như đúng ra thì mất khoảng mười đồng, nhưng cô lại không có phiếu thịt!
Chưa nói đến cá mè hoa tươi sống này đến từ đập chứa nước Mật Vân, dù cô có phiếu có tiền cũng không thể sờ được.
Mười đồng nhất định không đủ, nhưng chắc chắn Vương Tân Thụy cũng không cần.
Vương Tân Thụy nhìn cô một cái: “Cậu đấy, cứ khách sáo như vậy, mình chỉ mong cậu có thể ổn định nơi ở thôi, chúng ta là bạn tốt mà.”
Cố Thuấn Hoa: “Có thể nhận được những thứ này mình rất cảm động, bản thân mình có tiền cũng không thể mua được.”
Nói xong cô vẫn kín đáo đưa tiền cho Vương Tân Thụy,Vương Tân Thụy thấy vậy, cũng không nói gì nữa.
Rời khỏi sân nhà Vương Tân Thụy, gió bên ngoài mang theo cả tuyết thổi đến, những bông tuyết như những mũi kim, đâm vào mặt đau đớn, mặt đất lạnh cứng, bước lên chẳng khác nào đang đi ở trong động băng.
Cố Thuấn Hoa buộc chặt chiếc khăn quàng cổ, đội chiếc mũ bông lên, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút, hơn nữa gặp người khác cũng không ai nhận ra.
Tặng quà cho chủ nhiệm ban giáo dục thanh niên cũng không phải chuyện gì vinh quang, tốt nhất vẫn nên tránh mặt người khác đi.
Nhà của chú ba Tôn Gia Dương cách ngõ Bách Thuận không xa, ở phía Tây của nhà máy Lưu Ly, từ hàng rào lớn có một con đường hẹp, có thể đi qua đó.
Trong gió lạnh Cố Thuấn Hoa nắm chặt sợi dây cỏ, đối mặt với gió tuyết, chậm rãi từng bước bước về phía trước, trên đường còn phát hiện có vài cái hố ở bên cạnh đường, suýt chút nữa thì giẫm phải, nhìn kỹ hóa ra là một hố phân chó.
Cố Thuấn Hoa cẩn thận thoát được, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, đi qua nhà máy Lưu Ly.
Trước kia, nhà máy Lưu Ly này thực ra chính là nhà máy nung sản xuất ngói Lưu Ly, tác phẩm chạm khắc trên gạch của cố cung Bắc Hải đều là gạch được nung bởi nhà máy Lưu Ly này.
Sau đó, có một quầy hàng bên ngoài bán đồ cũ của nhà máy Lưu Ly, triều Thanh hồi đó, quan chức biên soạn tứ khố toàn thư cũng đều chạy tới đây để mua sách, sau nhiều năm thay đổi, chợ sách cũ này cuối cùng đã trở thành chợ đồ cổ ngày nay.
Hiện tại từ phía xa nhìn tới, trong gió tuyết, một ông lão đẩy xe thấy có người vẫn đang nhoài người đi về phía trước.
Ông Tấm thấy Cố Thuấn Hoa, lập tức vẫy tay với Cố Thuấn Hoa, chỉ vào chiếc xe đẩy của mình, ý muốn giúp Cố Thuấn Hoa đi một đoạn đường.
Đương nhiên Cố Thuấn Hoa không muốn, lắc đầu xua tay từ chối.
Ông lão hiển nhiên có hơi thất vọng, khó khăn đẩy xe đẩy rời đi.
Cố Thuấn Hoa cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, thì thấy ông già đẩy xe đẩy đi tới.
Trên chiếc xe đẩy có bóng người, đội mũ len cừu, nhìn rất quen thuộc.
Cố Thuấn Hoa nhận ra, đây chính là Tô Kiến Bình.
Lập tức buồn bực, anh ta tới đây làm cái gì vậy? Ngọn đèn đen mù mịt lửa đêm đen bão tuyết, sao anh ta phải ra ngoài chịu đựng như thế này chứ?
Cố Thuấn Hoa để ý, con ngõ này chật hẹp, lại có tuyết rơi, cô đứng sang một bên, trốn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ không thể phát hiện ra được.
Ông lão đánh xe khó khăn đẩy xe lên, bánh xe tay ga lăn trên tuyết, từ từ đi lên, tuyết rơi xuống, chiếc khăn của Tô Kiến Bình che nửa khuôn mặt cũng chặn tầm nhìn của mắt anh ta nên đương nhiên anh ta không phát hiện ra Cố Thuấn Hoa.
Cố Thuấn Hoa đợi đến khi xe đẩy đi qua, mới cầm theo dây cỏ, cần thận đi ở phía sau xe đẩy.
Thực ra tốc độ của xe đẩy cũng không nhanh lắm, cô đi từng bước chắc chắn hơn, thật ra vẫn có thể đuổi kịp nó.
Cố Thuấn Hoa bất lực: “Bà, chờ tới khi cháu cần cháu sẽ quay lại tìm bà, được chứ?”
Nhưng bà nội Đông lại vô cùng bướng bỉnh, không nhận chính là không nhận, mạnh mẽ từ chối đến mức khiến bà ấy phát cáu lên.
Cuối cùng đành hết cách, Cố Thuấn Hoa vẫn phải cầm tiền và phiếu lương thực về.
Cô nghĩ rằng, bà nội Đông lớn tuổi rồi, bản thân mình quay về, có thể không giúp đỡ gì được thì đành tỏ ra hiếu thảo một chút vậy.
Trọn một ngày, cô ở nhà chăm sóc bọn trẻ, dẫn bọn trẻ đi thăm những người hàng xóm ở khu phố cũ, đến khi trời tối, cô giẫm lên đám tuyết rồi xách túi chạy đến nhà Vương Tân Thụy.
Đến nhà Vương Tân Thụy, mẹ của Vương Tân Thụy đang nấu cơm, Vương Tân Thụy nháy mắt một cái, cô lập tức đi theo vào trong, sau khi vào nhà, Vương Tân Thụy mới đưa ra hai sợi dây cỏ.
Một sợi treo một miếng thịt, nặng tới ba cân, sợi khác thì treo một đám cá mè hoa, ước chừng có bốn năm con, vẫn còn tươi sống, cái đuôi nhọn vẫn còn ve vẩy.
Vương Tân Thụy nhỏ giọng nói: “Cái này từ đập chứa nước Mật Mây đó, còn tươi.”
Cố Thuấn Hoa cảm kích, lấy ra một tấm phiếu đại đoàn kết: “Mình không có phiếu lương thực, tiền này cho cậu.”
Cố Thuấn Hoa tính toán rằng một cân thịt có thể mất một đồng, một cân cá cũng mất một đồng, nếu như đúng ra thì mất khoảng mười đồng, nhưng cô lại không có phiếu thịt!
Chưa nói đến cá mè hoa tươi sống này đến từ đập chứa nước Mật Vân, dù cô có phiếu có tiền cũng không thể sờ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười đồng nhất định không đủ, nhưng chắc chắn Vương Tân Thụy cũng không cần.
Vương Tân Thụy nhìn cô một cái: “Cậu đấy, cứ khách sáo như vậy, mình chỉ mong cậu có thể ổn định nơi ở thôi, chúng ta là bạn tốt mà.”
Cố Thuấn Hoa: “Có thể nhận được những thứ này mình rất cảm động, bản thân mình có tiền cũng không thể mua được.”
Nói xong cô vẫn kín đáo đưa tiền cho Vương Tân Thụy,Vương Tân Thụy thấy vậy, cũng không nói gì nữa.
Rời khỏi sân nhà Vương Tân Thụy, gió bên ngoài mang theo cả tuyết thổi đến, những bông tuyết như những mũi kim, đâm vào mặt đau đớn, mặt đất lạnh cứng, bước lên chẳng khác nào đang đi ở trong động băng.
Cố Thuấn Hoa buộc chặt chiếc khăn quàng cổ, đội chiếc mũ bông lên, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút, hơn nữa gặp người khác cũng không ai nhận ra.
Tặng quà cho chủ nhiệm ban giáo dục thanh niên cũng không phải chuyện gì vinh quang, tốt nhất vẫn nên tránh mặt người khác đi.
Nhà của chú ba Tôn Gia Dương cách ngõ Bách Thuận không xa, ở phía Tây của nhà máy Lưu Ly, từ hàng rào lớn có một con đường hẹp, có thể đi qua đó.
Trong gió lạnh Cố Thuấn Hoa nắm chặt sợi dây cỏ, đối mặt với gió tuyết, chậm rãi từng bước bước về phía trước, trên đường còn phát hiện có vài cái hố ở bên cạnh đường, suýt chút nữa thì giẫm phải, nhìn kỹ hóa ra là một hố phân chó.
Cố Thuấn Hoa cẩn thận thoát được, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, đi qua nhà máy Lưu Ly.
Trước kia, nhà máy Lưu Ly này thực ra chính là nhà máy nung sản xuất ngói Lưu Ly, tác phẩm chạm khắc trên gạch của cố cung Bắc Hải đều là gạch được nung bởi nhà máy Lưu Ly này.
Sau đó, có một quầy hàng bên ngoài bán đồ cũ của nhà máy Lưu Ly, triều Thanh hồi đó, quan chức biên soạn tứ khố toàn thư cũng đều chạy tới đây để mua sách, sau nhiều năm thay đổi, chợ sách cũ này cuối cùng đã trở thành chợ đồ cổ ngày nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại từ phía xa nhìn tới, trong gió tuyết, một ông lão đẩy xe thấy có người vẫn đang nhoài người đi về phía trước.
Ông Tấm thấy Cố Thuấn Hoa, lập tức vẫy tay với Cố Thuấn Hoa, chỉ vào chiếc xe đẩy của mình, ý muốn giúp Cố Thuấn Hoa đi một đoạn đường.
Đương nhiên Cố Thuấn Hoa không muốn, lắc đầu xua tay từ chối.
Ông lão hiển nhiên có hơi thất vọng, khó khăn đẩy xe đẩy rời đi.
Cố Thuấn Hoa cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, thì thấy ông già đẩy xe đẩy đi tới.
Trên chiếc xe đẩy có bóng người, đội mũ len cừu, nhìn rất quen thuộc.
Cố Thuấn Hoa nhận ra, đây chính là Tô Kiến Bình.
Lập tức buồn bực, anh ta tới đây làm cái gì vậy? Ngọn đèn đen mù mịt lửa đêm đen bão tuyết, sao anh ta phải ra ngoài chịu đựng như thế này chứ?
Cố Thuấn Hoa để ý, con ngõ này chật hẹp, lại có tuyết rơi, cô đứng sang một bên, trốn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ không thể phát hiện ra được.
Ông lão đánh xe khó khăn đẩy xe lên, bánh xe tay ga lăn trên tuyết, từ từ đi lên, tuyết rơi xuống, chiếc khăn của Tô Kiến Bình che nửa khuôn mặt cũng chặn tầm nhìn của mắt anh ta nên đương nhiên anh ta không phát hiện ra Cố Thuấn Hoa.
Cố Thuấn Hoa đợi đến khi xe đẩy đi qua, mới cầm theo dây cỏ, cần thận đi ở phía sau xe đẩy.
Thực ra tốc độ của xe đẩy cũng không nhanh lắm, cô đi từng bước chắc chắn hơn, thật ra vẫn có thể đuổi kịp nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro