[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Kẹo Đường Hình...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất cả mọi người đều không hé răng, tình cảnh hiện ra có chút ngại ngùng, Cốt Đóa Nhi mỉm cười nói: “Phải, chúng ta đều cùng đi hỏi nhé.”
Cố Thuấn Hoa cười cười: “Làm phiền mọi người phải đi một chuyến rồi.”
Đối với những người bạn cùng trưởng thành từ bé đến lớn khác, trong lòng cô rất cảm kích, đó đều là những giao tình từ hồi còn nhỏ, cả đời này đều sẽ không thay đổi.
Nhưng đối với Tô Kiến Bình, cô lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cái loại cảm giác không thoải mái này cũng không phải chỉ đến từ Kiều Tú Nhã.
Trong quyển sách đó, sau khi cô ly hôn, cô được Kiều Tú Nhã giới thiệu cho một đối tượng khác, lại phát hiện đối phương đã từng ly hôn còn bạo hành vợ, vấn đề tuổi tác cũng giấu giếm không chịu nói sự thật, cô tức muốn chết đi được, vừa đúng lúc thời điểm đó cô với giáo sư gặp gỡ nhau, giáo sư giúp cô không ít chuyện, về sau cô với giáo sư liền ở bên nhau, không bao lâu sau thì kết hôn.
Bởi vì chuyện này, Kiều Tú Nhã cực kỳ tức giận, không biết đã âm thầm sau lưng Cố Thuấn Hoa nói bao nhiêu lời, Tô Kiến Bình thế mà cũng chạy tới phá rối, sau này cô với giáo sư cùng nhau sống qua ngày, Tô Kiến Bình cũng thường xuyên ghen tuông, thế nào cũng khiến cho người ta không thể sống yên ổn.
Bản thân Tô Kiến Bình cũng kết hôn, cưới một người phụ nữ tên là Hồ Hiểu Tĩnh, không biết tại sao Hồ Hiểu Tĩnh đó lại lục lại những bức thư ngày trước mà Tô Kiến Bình luôn giữ gìn, còn là thư viết cho Cố Thuấn Hoa.
Hồ Hiểu Tĩnh làm ầm ĩ một trận lớn, ồn ào tới mức giáo sư cũng biết, nói Tô Kiến Bình và Cố Thuấn Hoa có cấu kết, Cố Thuấn Hoa tức muốn chết, bắt Tô Kiến Bình phải giải thích rõ ràng, nhưng Tô Kiến Bình lại đứng trước mặt Hồ Hiểu Tĩnh và giáo sư, thế mà lại vành mắt đỏ hoe nói, Thuấn Hoa, chuyện giữa hai thì chỉ có thể để khi nào ở riêng sẽ nói sau.
Như thế này quả thực không thể cứu vãn nổi, sự việc đã ầm ĩ to thế này rồi, những ngày bình thường của giáo sư và Cố Thuấn Hoa cũng không được an ổn, làm ầm ĩ vài lần, cuối cùng là ly hôn.
Sau khi Cố Thuấn Hoa kết hôn, mỗi lần nghĩ tới Tô Kiến Bình đều muốn cho anh ta một cái tát.
Đây là một tình tiết trong quyển sách, nhưng điều đáng hận là, trong quyển sách kia, đánh giá của sự việc này là “Nếu một người phụ nữ không tự mình phát ra tín hiệu, làm gì có người đàn ông nào sẽ luôn luôn nhớ nhung một người phụ nữ đã kết hôn hai lần còn có hai đứa con, giữa Cố Thuấn Hoa và Tô Kiến Bình, ai có thể nói ra được chứ, hai người bọn họ rốt cuộc là mối quan hệ gì, sợ rằng chỉ có trong lòng hai người họ mới biết”.
Cố Thuấn Hoa nhớ lại những việc này, tức đến đau gan, cô có thù với tác giả của quyển sách này hay sao, nhất định phải làm tổn hại đến cô cả trong sáng lẫn ngoài tối như vậy không?
Vì vậy, phải đối mặt với Tô Kiến Bình lúc này, cô không có một chút cảm tình nào cả.
Có lẽ năm đó khi rời khỏi thành phố đến binh đoàn Nội Mông, cô vẫn còn sót lại một chút tình cảm của một thiếu nữ, nhưng những gì ngây thơ, chân thật ấy bây giờ đây có lẽ đã bị ngọn gió dưới chân núi Âm thổi sạch đi rồi.
Bây giờ trong tâm trí của cô cũng chỉ có hộ khẩu và căn nhà.
Tô Kiến Bình ở bên cạnh cảm nhận được sự lạnh nhạt của Cố Thuấn Hoa, anh ta nhíu mày một cái, không lên tiếng, mấy người bạn thân lúc nhỏ nói chuyện một hồi thì cũng đã không còn sớm nữa, cuối cùng cũng quyết định giải tán.
Cố Thuấn Hoa đi đến cửa nhà vệ sinh công cộng.
Ở trong khu phức hợp lớn không có nhà vệ sinh cho riêng mình, mọi người trong khu phức hợp chỉ có thể đi nhà vệ sinh của nhà nước ở trong ngõ nhỏ, nhà vệ sinh của nhà nước có nghĩa là nhà vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh công cộng ngược lại cũng không xa cho lắm, chỉ cần đi bộ tầm sáu mươi mét là đến nơi.
Xong chuyện trong nhà vệ sinh công cộng đang định quay về, ai mà ngờ ở cửa lại lóe lên một bóng người, người đó là Tô Kiến Bình.
Con ngõ nhỏ cổ kính vào mùa đông, trên những cành cây khô héo phía cao cao thấp thoáng đuôi của những con diều hâu, cánh cổng lớn được sơn đỏ cổ lão vừa dày vừa nặng anh tĩnh được mở ra một nửa.
Tô Kiến Bình cứ như vậy nghiêm túc đứng ở khoảng sân cổ kính này, trên đầu thì đội mũ lông cừu, ở dưới thì mặc áo khoác bông liền mũ, mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thuấn Hoa, trong ánh mắt của anh ta giường như vẫn còn vẻ mong đợi như tám năm trước.
Cố Thuấn Hoa nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Để bình tĩnh lại mà nói thì từ trên xuống dưới người đàn ông này đều lộ ra vẻ sĩ diện, ngay cả đôi giày da dẫm dưới đất cũng là da thật, sáng bóng.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí như bùng cháy.
Cố Thuấn Hoa khẽ cười: “Anh Kiến Bình, anh cũng đi nhà vệ sinh sao? Tay lớn tay nhỏ? Cầm giấy sao?”
Tô Kiến Bình sửng sốt một chút.
Cố Thuấn Hoa đưa tờ giấy trong tay ra, mặt đầy vẻ hào phóng nói: “Tôi mang nhiều lắm, có muốn lấy không?”
Trên mặt Tô Kiến Bình bày ra vẻ mặt khó có thể diễn tả bằng lời.
Xa cách lâu ngày gặp lại muốn nói lại thôi, hai người hai mắt yên lặng nhìn nhau, tất cả đều đã biến thành bàn tay to bàn tay nhỏ cùng với tờ giấy.
Tất cả mọi người đều không hé răng, tình cảnh hiện ra có chút ngại ngùng, Cốt Đóa Nhi mỉm cười nói: “Phải, chúng ta đều cùng đi hỏi nhé.”
Cố Thuấn Hoa cười cười: “Làm phiền mọi người phải đi một chuyến rồi.”
Đối với những người bạn cùng trưởng thành từ bé đến lớn khác, trong lòng cô rất cảm kích, đó đều là những giao tình từ hồi còn nhỏ, cả đời này đều sẽ không thay đổi.
Nhưng đối với Tô Kiến Bình, cô lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cái loại cảm giác không thoải mái này cũng không phải chỉ đến từ Kiều Tú Nhã.
Trong quyển sách đó, sau khi cô ly hôn, cô được Kiều Tú Nhã giới thiệu cho một đối tượng khác, lại phát hiện đối phương đã từng ly hôn còn bạo hành vợ, vấn đề tuổi tác cũng giấu giếm không chịu nói sự thật, cô tức muốn chết đi được, vừa đúng lúc thời điểm đó cô với giáo sư gặp gỡ nhau, giáo sư giúp cô không ít chuyện, về sau cô với giáo sư liền ở bên nhau, không bao lâu sau thì kết hôn.
Bởi vì chuyện này, Kiều Tú Nhã cực kỳ tức giận, không biết đã âm thầm sau lưng Cố Thuấn Hoa nói bao nhiêu lời, Tô Kiến Bình thế mà cũng chạy tới phá rối, sau này cô với giáo sư cùng nhau sống qua ngày, Tô Kiến Bình cũng thường xuyên ghen tuông, thế nào cũng khiến cho người ta không thể sống yên ổn.
Bản thân Tô Kiến Bình cũng kết hôn, cưới một người phụ nữ tên là Hồ Hiểu Tĩnh, không biết tại sao Hồ Hiểu Tĩnh đó lại lục lại những bức thư ngày trước mà Tô Kiến Bình luôn giữ gìn, còn là thư viết cho Cố Thuấn Hoa.
Hồ Hiểu Tĩnh làm ầm ĩ một trận lớn, ồn ào tới mức giáo sư cũng biết, nói Tô Kiến Bình và Cố Thuấn Hoa có cấu kết, Cố Thuấn Hoa tức muốn chết, bắt Tô Kiến Bình phải giải thích rõ ràng, nhưng Tô Kiến Bình lại đứng trước mặt Hồ Hiểu Tĩnh và giáo sư, thế mà lại vành mắt đỏ hoe nói, Thuấn Hoa, chuyện giữa hai thì chỉ có thể để khi nào ở riêng sẽ nói sau.
Như thế này quả thực không thể cứu vãn nổi, sự việc đã ầm ĩ to thế này rồi, những ngày bình thường của giáo sư và Cố Thuấn Hoa cũng không được an ổn, làm ầm ĩ vài lần, cuối cùng là ly hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Cố Thuấn Hoa kết hôn, mỗi lần nghĩ tới Tô Kiến Bình đều muốn cho anh ta một cái tát.
Đây là một tình tiết trong quyển sách, nhưng điều đáng hận là, trong quyển sách kia, đánh giá của sự việc này là “Nếu một người phụ nữ không tự mình phát ra tín hiệu, làm gì có người đàn ông nào sẽ luôn luôn nhớ nhung một người phụ nữ đã kết hôn hai lần còn có hai đứa con, giữa Cố Thuấn Hoa và Tô Kiến Bình, ai có thể nói ra được chứ, hai người bọn họ rốt cuộc là mối quan hệ gì, sợ rằng chỉ có trong lòng hai người họ mới biết”.
Cố Thuấn Hoa nhớ lại những việc này, tức đến đau gan, cô có thù với tác giả của quyển sách này hay sao, nhất định phải làm tổn hại đến cô cả trong sáng lẫn ngoài tối như vậy không?
Vì vậy, phải đối mặt với Tô Kiến Bình lúc này, cô không có một chút cảm tình nào cả.
Có lẽ năm đó khi rời khỏi thành phố đến binh đoàn Nội Mông, cô vẫn còn sót lại một chút tình cảm của một thiếu nữ, nhưng những gì ngây thơ, chân thật ấy bây giờ đây có lẽ đã bị ngọn gió dưới chân núi Âm thổi sạch đi rồi.
Bây giờ trong tâm trí của cô cũng chỉ có hộ khẩu và căn nhà.
Tô Kiến Bình ở bên cạnh cảm nhận được sự lạnh nhạt của Cố Thuấn Hoa, anh ta nhíu mày một cái, không lên tiếng, mấy người bạn thân lúc nhỏ nói chuyện một hồi thì cũng đã không còn sớm nữa, cuối cùng cũng quyết định giải tán.
Cố Thuấn Hoa đi đến cửa nhà vệ sinh công cộng.
Ở trong khu phức hợp lớn không có nhà vệ sinh cho riêng mình, mọi người trong khu phức hợp chỉ có thể đi nhà vệ sinh của nhà nước ở trong ngõ nhỏ, nhà vệ sinh của nhà nước có nghĩa là nhà vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh công cộng ngược lại cũng không xa cho lắm, chỉ cần đi bộ tầm sáu mươi mét là đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong chuyện trong nhà vệ sinh công cộng đang định quay về, ai mà ngờ ở cửa lại lóe lên một bóng người, người đó là Tô Kiến Bình.
Con ngõ nhỏ cổ kính vào mùa đông, trên những cành cây khô héo phía cao cao thấp thoáng đuôi của những con diều hâu, cánh cổng lớn được sơn đỏ cổ lão vừa dày vừa nặng anh tĩnh được mở ra một nửa.
Tô Kiến Bình cứ như vậy nghiêm túc đứng ở khoảng sân cổ kính này, trên đầu thì đội mũ lông cừu, ở dưới thì mặc áo khoác bông liền mũ, mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thuấn Hoa, trong ánh mắt của anh ta giường như vẫn còn vẻ mong đợi như tám năm trước.
Cố Thuấn Hoa nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Để bình tĩnh lại mà nói thì từ trên xuống dưới người đàn ông này đều lộ ra vẻ sĩ diện, ngay cả đôi giày da dẫm dưới đất cũng là da thật, sáng bóng.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí như bùng cháy.
Cố Thuấn Hoa khẽ cười: “Anh Kiến Bình, anh cũng đi nhà vệ sinh sao? Tay lớn tay nhỏ? Cầm giấy sao?”
Tô Kiến Bình sửng sốt một chút.
Cố Thuấn Hoa đưa tờ giấy trong tay ra, mặt đầy vẻ hào phóng nói: “Tôi mang nhiều lắm, có muốn lấy không?”
Trên mặt Tô Kiến Bình bày ra vẻ mặt khó có thể diễn tả bằng lời.
Xa cách lâu ngày gặp lại muốn nói lại thôi, hai người hai mắt yên lặng nhìn nhau, tất cả đều đã biến thành bàn tay to bàn tay nhỏ cùng với tờ giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro