[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Vô Cùng Oán Hận...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mãi một hồi lâu mà Tô Kiến Bình vẫn chưa phân biệt được mùi vị. Đợi đến khi anh ta hiểu ra, anh ta lập tức cảm thấy chuyện này toang rồi. Tất cả vẻ vang và sĩ diện thượng đẳng của anh ta đều bị ám mùi đống giấy bồi và cái nhà vệ sinh này rồi!
Anh ta ngơ ngác nhìn Cố Thuấn Hoa. Qua một lúc lâu sau, cuối cùng, anh ta cắn răng, mở miệng nói: "Không cần, tôi không cần."
Cố Thuấn Hoa: "Thế à? Vậy anh định đi đâu, ra ngoài làm việc à?"
Tô Kiến Bình mất tự nhiên, anh ta đứng dậy, tay tức khắc vội vàng đút vào trong túi: "Tôi... tôi không có việc gì, chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi."
Cố Thuấn Hoa: "Anh ra ngoài tản bộ ấy hả?"
Tô Kiến Bình vội vàng gật đầu: "Đúng thế."
Cố Thuấn Hoa bật cười, cô nhìn về phía Tô Kiến Bình. Trước kia, khi tất cả mọi người còn sống chung một sân, cũng chẳng nhìn ra xem ai tốt ai xấu, cùng lắm chỉ thấy quần áo Tô Kiến Bình có vẻ mới hơn một chút, ngày nào cũng được uống sữa bò.
Nhưng giờ thì không giống ngày xưa nữa. Cục điện lực của Tô Kiến Bình ấy thế mà lại là đơn vị béo bở, triển vọng tương lai không kém cỏi gì đâu. Tô Kiến Bình cũng được xem như là thanh niên có triển vọng nhất trong đại tạp viện của bọn họ rồi.
Chỉ có điều, cô thấy, cuối cùng vẫn nên duy trì suy nghĩ xa lánh thì hơn.
Thấy cô cười như thế, Tô Kiến Bình càng mất tự nhiên. Đúng lúc này, anh ta chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa. Thế là anh ta vội vã ngẩng đầu nhìn qua.
Đó là một ông cụ lớn tuổi, lưng còng, hai tay chắp sau lưng cầm một cái bàn, vừa trông đã biết là người đến tụ tập chơi cờ vua. Ông cụ vừa đi vừa thở hổn hển, cất bước theo hình chữ bát đi về hướng nam. Trông ông ấy rất quen mắt, nhưng cô lại không nhận ra, có lẽ là ông cụ sống ở ngõ khác.
Cố Thuấn Hoa có thể cảm thấy rõ ràng, vào lúc nghe thấy tiếng động, dường như toàn thân Tô Kiến Bình đều trở nên căng thẳng. Nhưng sau khi nhìn thấy ông cụ, anh ta nháy mắt thả lỏng ra.
Cố Thuấn Hoa lập tức hiểu ra: anh ta không muốn để người khác nhìn thấy mình và anh ta đứng nói chuyện riêng ư? Anh ta cố ý quan sát mình, thấy mình chạy đến nhà vệ sinh thì lập tức cản mình lại, vụng trộm nói chuyện với mình, thật ra là vì cố ý tránh né người khác?
Nếu Cố Thuấn Hoa ngày trước thì sẽ không nhìn thấu màn kịch này, nhưng sau khi đã đọc hết cả quyển truyện, Cố Thuấn Hoa của hiện tại đã biết tỏng rồi.
Tô Kiến Bình là một người rất mâu thuẫn. Một mặt, anh ta rất lưu luyến với tình yêu tốt đẹp thuở thiếu thời, hoặc cảm thấy tiếc nuối vì lúc đó hai người không có duyên phận, vậy nên vẫn luôn không quên được chuyện cũ. Nhưng một mặt khác, anh ta lại là người rất thực tế.
Bây giờ Cố Thuấn Hoa đang nuôi hai đứa nhỏ, chưa chắc đã có thể viết tên cả hai đứa vào trong sổ hộ khẩu. Mà cho dù viết được thì việc nuôi lớn hai đứa trẻ cũng rất chi là rắc rối.
Tô Kiến Bình là người không thấy lợi thì không dậy sớm, hơn nữa Kiều Tú Nhã - mẹ anh ta cũng rất ghét mình, dốc lòng nhét mình cho ông nào mà làm lãnh đạo cấp trên ở cung tiêu xã, không muốn để mình lấy con trai của cô ta.
Vậy nên Tô Kiến Bình mới vẫn luôn băn khoăn, do dự.
Về chuyện này, Cố Thuấn Hoa chỉ có đúng một nhận xét: Đụ má anh!
Suy nghĩ nhất thời nguội lạnh, song ngoài mặt, cô lại tỏ vẻ tươi cười: "Anh Kiến Bình, thế anh cứ từ từ mà tản bộ ha, tôi đi về trước đây."
Vất vả lắm Tô Kiến Bình mới tìm được một cơ hội như thế này, sao có thể để Cố Thuấn Hoa cứ thế mà quay về cơ chứ? Suy cho cùng, trong đại tạp viện người nhiều miệng lắm, một nói riêng một câu cũng khó.
Anh ta vội vàng nói: "Thuấn Hoa, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
Cố Thuấn Hoa: "Có chuyện gì thế anh Kiến Bình? Anh cứ việc nói đi."
Tô Kiến Bình: "Cô có dự định gì trong tương lai chưa?"
Cố Thuấn Hoa: "Dự định ấy à? Đương nhiên phải đăng ký hộ khẩu rồi!"
Tô Kiến Bình: "Sau khi đăng ký hộ khẩu thì sao?"
Cố Thuấn Hoa: "Có hộ khẩu xong, phải theo đuôi truy hỏi thanh niên trí thức, bắt bọn họ phải nghĩ cách giải quyết vấn đề việc làm cho tôi chứ."
Tô Kiến Bình: "Cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn xin quay về vì bệnh tật, đúng không?"
Cố Thuấn Hoa: "Đó là điều đương nhiên."
Tô Kiến Bình tức khắc tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: "Thế là hết rồi!"
Cố Thuấn Hoa cũng lười hỏi nhiều, chờ anh ta nói tiếp.
Tô Kiến Bình đợi một lát, thấy Cố Thuấn Hoa không tiếp lời, chỉ có thể tự mở miệng nói: "Em biết không, thuyên chuyển thanh niên trí thức xin về vì bệnh là công tác không bình thường. Đãi ngộ công việc cho những người xin về thường sẽ kém."
Thật ra, Cố Thuấn Hoa cũng từng nghe người ta nói như vậy. Nhưng cô đâu còn cách nào nữa, tất cả mọi người đều xin về thành phố với lý do bị bệnh, không xin vì bệnh thì hoàn toàn không còn cách nào để quay lại nữa.
Mãi một hồi lâu mà Tô Kiến Bình vẫn chưa phân biệt được mùi vị. Đợi đến khi anh ta hiểu ra, anh ta lập tức cảm thấy chuyện này toang rồi. Tất cả vẻ vang và sĩ diện thượng đẳng của anh ta đều bị ám mùi đống giấy bồi và cái nhà vệ sinh này rồi!
Anh ta ngơ ngác nhìn Cố Thuấn Hoa. Qua một lúc lâu sau, cuối cùng, anh ta cắn răng, mở miệng nói: "Không cần, tôi không cần."
Cố Thuấn Hoa: "Thế à? Vậy anh định đi đâu, ra ngoài làm việc à?"
Tô Kiến Bình mất tự nhiên, anh ta đứng dậy, tay tức khắc vội vàng đút vào trong túi: "Tôi... tôi không có việc gì, chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi."
Cố Thuấn Hoa: "Anh ra ngoài tản bộ ấy hả?"
Tô Kiến Bình vội vàng gật đầu: "Đúng thế."
Cố Thuấn Hoa bật cười, cô nhìn về phía Tô Kiến Bình. Trước kia, khi tất cả mọi người còn sống chung một sân, cũng chẳng nhìn ra xem ai tốt ai xấu, cùng lắm chỉ thấy quần áo Tô Kiến Bình có vẻ mới hơn một chút, ngày nào cũng được uống sữa bò.
Nhưng giờ thì không giống ngày xưa nữa. Cục điện lực của Tô Kiến Bình ấy thế mà lại là đơn vị béo bở, triển vọng tương lai không kém cỏi gì đâu. Tô Kiến Bình cũng được xem như là thanh niên có triển vọng nhất trong đại tạp viện của bọn họ rồi.
Chỉ có điều, cô thấy, cuối cùng vẫn nên duy trì suy nghĩ xa lánh thì hơn.
Thấy cô cười như thế, Tô Kiến Bình càng mất tự nhiên. Đúng lúc này, anh ta chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa. Thế là anh ta vội vã ngẩng đầu nhìn qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là một ông cụ lớn tuổi, lưng còng, hai tay chắp sau lưng cầm một cái bàn, vừa trông đã biết là người đến tụ tập chơi cờ vua. Ông cụ vừa đi vừa thở hổn hển, cất bước theo hình chữ bát đi về hướng nam. Trông ông ấy rất quen mắt, nhưng cô lại không nhận ra, có lẽ là ông cụ sống ở ngõ khác.
Cố Thuấn Hoa có thể cảm thấy rõ ràng, vào lúc nghe thấy tiếng động, dường như toàn thân Tô Kiến Bình đều trở nên căng thẳng. Nhưng sau khi nhìn thấy ông cụ, anh ta nháy mắt thả lỏng ra.
Cố Thuấn Hoa lập tức hiểu ra: anh ta không muốn để người khác nhìn thấy mình và anh ta đứng nói chuyện riêng ư? Anh ta cố ý quan sát mình, thấy mình chạy đến nhà vệ sinh thì lập tức cản mình lại, vụng trộm nói chuyện với mình, thật ra là vì cố ý tránh né người khác?
Nếu Cố Thuấn Hoa ngày trước thì sẽ không nhìn thấu màn kịch này, nhưng sau khi đã đọc hết cả quyển truyện, Cố Thuấn Hoa của hiện tại đã biết tỏng rồi.
Tô Kiến Bình là một người rất mâu thuẫn. Một mặt, anh ta rất lưu luyến với tình yêu tốt đẹp thuở thiếu thời, hoặc cảm thấy tiếc nuối vì lúc đó hai người không có duyên phận, vậy nên vẫn luôn không quên được chuyện cũ. Nhưng một mặt khác, anh ta lại là người rất thực tế.
Bây giờ Cố Thuấn Hoa đang nuôi hai đứa nhỏ, chưa chắc đã có thể viết tên cả hai đứa vào trong sổ hộ khẩu. Mà cho dù viết được thì việc nuôi lớn hai đứa trẻ cũng rất chi là rắc rối.
Tô Kiến Bình là người không thấy lợi thì không dậy sớm, hơn nữa Kiều Tú Nhã - mẹ anh ta cũng rất ghét mình, dốc lòng nhét mình cho ông nào mà làm lãnh đạo cấp trên ở cung tiêu xã, không muốn để mình lấy con trai của cô ta.
Vậy nên Tô Kiến Bình mới vẫn luôn băn khoăn, do dự.
Về chuyện này, Cố Thuấn Hoa chỉ có đúng một nhận xét: Đụ má anh!
Suy nghĩ nhất thời nguội lạnh, song ngoài mặt, cô lại tỏ vẻ tươi cười: "Anh Kiến Bình, thế anh cứ từ từ mà tản bộ ha, tôi đi về trước đây."
Vất vả lắm Tô Kiến Bình mới tìm được một cơ hội như thế này, sao có thể để Cố Thuấn Hoa cứ thế mà quay về cơ chứ? Suy cho cùng, trong đại tạp viện người nhiều miệng lắm, một nói riêng một câu cũng khó.
Anh ta vội vàng nói: "Thuấn Hoa, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thuấn Hoa: "Có chuyện gì thế anh Kiến Bình? Anh cứ việc nói đi."
Tô Kiến Bình: "Cô có dự định gì trong tương lai chưa?"
Cố Thuấn Hoa: "Dự định ấy à? Đương nhiên phải đăng ký hộ khẩu rồi!"
Tô Kiến Bình: "Sau khi đăng ký hộ khẩu thì sao?"
Cố Thuấn Hoa: "Có hộ khẩu xong, phải theo đuôi truy hỏi thanh niên trí thức, bắt bọn họ phải nghĩ cách giải quyết vấn đề việc làm cho tôi chứ."
Tô Kiến Bình: "Cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn xin quay về vì bệnh tật, đúng không?"
Cố Thuấn Hoa: "Đó là điều đương nhiên."
Tô Kiến Bình tức khắc tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: "Thế là hết rồi!"
Cố Thuấn Hoa cũng lười hỏi nhiều, chờ anh ta nói tiếp.
Tô Kiến Bình đợi một lát, thấy Cố Thuấn Hoa không tiếp lời, chỉ có thể tự mở miệng nói: "Em biết không, thuyên chuyển thanh niên trí thức xin về vì bệnh là công tác không bình thường. Đãi ngộ công việc cho những người xin về thường sẽ kém."
Thật ra, Cố Thuấn Hoa cũng từng nghe người ta nói như vậy. Nhưng cô đâu còn cách nào nữa, tất cả mọi người đều xin về thành phố với lý do bị bệnh, không xin vì bệnh thì hoàn toàn không còn cách nào để quay lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro