[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 17
2024-11-16 13:39:29
Kiều mẫu vùng vẫy, vung tay đòi phản kháng, nhưng thím Trần sức khỏe mạnh mẽ, xuống tay rất độc, nhắm toàn vào chỗ nhiều thịt của Kiều mẫu mà đánh.
Nhưng Kiều mẫu vẫn giọng the thé nói: “Thanh niên trí thức đi xuống nông thôn là yêu cầu của nhà nước! Thanh Đại nó không có việc làm, ở nhà cũng chỉ ăn không ngồi rồi! Giờ xuống nông thôn đóng góp chút sức cho tổ quốc thì đã sao?”
“Nếu nó không muốn đi, vậy các người tự nghĩ cách mà kéo nó quay lại thành phố đi!”
Kiều Thanh Đại nhìn thấy hàng xóm bắt đầu tụ lại xung quanh, cơ thể yếu ớt chống lấy khung cửa, thở hổn hển: “Mẹ… Dù cho mẹ không đăng ký cho con, thì con cũng muốn xuống nông thôn. Tuy con là con của liệt sĩ… nhưng nhà nước đã cần sức lực của chúng con, lẽ nào con lại trở thành gánh nặng cho tổ quốc?”
“Tuy thân thể con yếu, xuống nông thôn có thể sẽ không làm được nhiều việc nặng. Nhưng con muốn đem kiến thức đã học ở thành phố tới vùng quê, đem những điều đó đến cho từng người lao động vất vả! Cùng mọi người đồng lòng tiến bộ, cùng nhau phát triển!”
Nghe những lời này, hàng xóm xung quanh không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Thanh Đại thật là có lòng, đáng để mọi người học theo!” Trên báo vẫn nói còn rất nhiều kỹ thuật chưa được phổ cập đến vùng nông thôn xa xôi, Kiều Thanh Đại có cái tâm như vậy làm họ nhìn nàng bằng con mắt khác hẳn.
Thấy mọi người tấm tắc khen ngợi, Kiều Thanh Đại nép vào sau Trần Cánh Tư, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Nhìn sắc mặt Kiều mẫu tức đến trắng bệch, đôi mắt đầy hằn học, nàng mỉm cười nhếch mép: “… Mẹ, con vào thu dọn đồ đạc. Tối nay con sẽ ở nhà thím Trần. Khụ khụ… Mai họ sẽ tiễn con ra ga.”
Nói xong, nàng quay đầu lại ho hai tiếng: “Dù sao với sức khỏe này, con sợ mình không thể tự ra đến ga… May mà có chú Trần và thím Trần giúp con…”
Nói xong, nàng còn tỏ vẻ có chút buồn bã.
“Thấy mẹ không sao là con yên tâm rồi. Về sau mẹ cùng các em cứ sống tốt. Con ở nông thôn sẽ cố gắng hết sức, mẹ không cần lo lắng…”
Nhìn dáng người gầy yếu của Kiều Thanh Đại, tưởng chừng chỉ một cơn gió là có thể thổi bay, hàng xóm không khỏi nhớ lại trong nhà nàng lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc, ai nấy đều lắc đầu. Họ càng thêm phẫn nộ và khinh thường đối với nhà Kiều mẫu. Đúng là hổ dữ cũng không ăn thịt con…
Trần Cánh Tư bước vào phòng Kiều Thanh Đại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đơn giản bên ngoài. Còn mấy món đồ nữ nhi cần thiết, đương nhiên là để cho vợ ông, thím Trần, sắp xếp cẩn thận.
Kiều mẫu ngồi bệt dưới đất, chật vật nhìn cảnh tượng trước mắt. Những món đồ mà mấy năm qua họ lấy được như ấm nước quân dụng, đèn pin, cả hộp sữa mạch nha còn chưa mở cũng đều bị gói vào hành lý của Kiều Thanh Đại. Trong lòng bà ta vừa đau đớn vừa tức giận, nhưng lại không dám ngăn cản.
Những món đồ này vốn là quà tặng mà chiến hữu của chồng bà đã hy sinh mua cho cô con gái đáng thương này. Bây giờ, nếu bà mở miệng ngăn cản, chỉ sợ lại bị người ta gán tội muốn chiếm đoạt tài sản của con bé.
Mấy năm nay sống trong thành phố, bà cũng không phải không học được gì. Sự khôn khéo của phụ nữ thành thị, bà đã học được đến mười phần mười.
Biết không ngăn cản được, Kiều mẫu đành mắt nhắm mắt mở, đẩy hai đứa con trai nhỏ vào phòng, rồi "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, chỉ để lại một câu: “Đừng có mà lấy thứ gì không phải của mình.”
Nhưng Kiều mẫu vẫn giọng the thé nói: “Thanh niên trí thức đi xuống nông thôn là yêu cầu của nhà nước! Thanh Đại nó không có việc làm, ở nhà cũng chỉ ăn không ngồi rồi! Giờ xuống nông thôn đóng góp chút sức cho tổ quốc thì đã sao?”
“Nếu nó không muốn đi, vậy các người tự nghĩ cách mà kéo nó quay lại thành phố đi!”
Kiều Thanh Đại nhìn thấy hàng xóm bắt đầu tụ lại xung quanh, cơ thể yếu ớt chống lấy khung cửa, thở hổn hển: “Mẹ… Dù cho mẹ không đăng ký cho con, thì con cũng muốn xuống nông thôn. Tuy con là con của liệt sĩ… nhưng nhà nước đã cần sức lực của chúng con, lẽ nào con lại trở thành gánh nặng cho tổ quốc?”
“Tuy thân thể con yếu, xuống nông thôn có thể sẽ không làm được nhiều việc nặng. Nhưng con muốn đem kiến thức đã học ở thành phố tới vùng quê, đem những điều đó đến cho từng người lao động vất vả! Cùng mọi người đồng lòng tiến bộ, cùng nhau phát triển!”
Nghe những lời này, hàng xóm xung quanh không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Thanh Đại thật là có lòng, đáng để mọi người học theo!” Trên báo vẫn nói còn rất nhiều kỹ thuật chưa được phổ cập đến vùng nông thôn xa xôi, Kiều Thanh Đại có cái tâm như vậy làm họ nhìn nàng bằng con mắt khác hẳn.
Thấy mọi người tấm tắc khen ngợi, Kiều Thanh Đại nép vào sau Trần Cánh Tư, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Nhìn sắc mặt Kiều mẫu tức đến trắng bệch, đôi mắt đầy hằn học, nàng mỉm cười nhếch mép: “… Mẹ, con vào thu dọn đồ đạc. Tối nay con sẽ ở nhà thím Trần. Khụ khụ… Mai họ sẽ tiễn con ra ga.”
Nói xong, nàng quay đầu lại ho hai tiếng: “Dù sao với sức khỏe này, con sợ mình không thể tự ra đến ga… May mà có chú Trần và thím Trần giúp con…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, nàng còn tỏ vẻ có chút buồn bã.
“Thấy mẹ không sao là con yên tâm rồi. Về sau mẹ cùng các em cứ sống tốt. Con ở nông thôn sẽ cố gắng hết sức, mẹ không cần lo lắng…”
Nhìn dáng người gầy yếu của Kiều Thanh Đại, tưởng chừng chỉ một cơn gió là có thể thổi bay, hàng xóm không khỏi nhớ lại trong nhà nàng lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc, ai nấy đều lắc đầu. Họ càng thêm phẫn nộ và khinh thường đối với nhà Kiều mẫu. Đúng là hổ dữ cũng không ăn thịt con…
Trần Cánh Tư bước vào phòng Kiều Thanh Đại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đơn giản bên ngoài. Còn mấy món đồ nữ nhi cần thiết, đương nhiên là để cho vợ ông, thím Trần, sắp xếp cẩn thận.
Kiều mẫu ngồi bệt dưới đất, chật vật nhìn cảnh tượng trước mắt. Những món đồ mà mấy năm qua họ lấy được như ấm nước quân dụng, đèn pin, cả hộp sữa mạch nha còn chưa mở cũng đều bị gói vào hành lý của Kiều Thanh Đại. Trong lòng bà ta vừa đau đớn vừa tức giận, nhưng lại không dám ngăn cản.
Những món đồ này vốn là quà tặng mà chiến hữu của chồng bà đã hy sinh mua cho cô con gái đáng thương này. Bây giờ, nếu bà mở miệng ngăn cản, chỉ sợ lại bị người ta gán tội muốn chiếm đoạt tài sản của con bé.
Mấy năm nay sống trong thành phố, bà cũng không phải không học được gì. Sự khôn khéo của phụ nữ thành thị, bà đã học được đến mười phần mười.
Biết không ngăn cản được, Kiều mẫu đành mắt nhắm mắt mở, đẩy hai đứa con trai nhỏ vào phòng, rồi "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, chỉ để lại một câu: “Đừng có mà lấy thứ gì không phải của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro