[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 44
2024-11-15 01:44:55
Giờ đây bầu không khí ở đội Thanh Sơn rất tốt, phần lớn là nhờ Kiều Bình mạnh tay chấn chỉnh. Cãi vã, đấu khẩu là chuyện thường ngày trong thôn, miễn không đi quá đà thì đội trưởng cũng bỏ qua.
Bà Kiều còn định nói thêm gì đó thì từ xa xa, thấy trên con đường đất ngoài thôn một làn bụi bốc lên. Với tốc độ này thì chỉ có thể là chiếc máy kéo của đội Thanh Sơn. Điều đó có nghĩa là đứa con trai cả của bà đang đưa đứa cháu gái quý báu của bà về!
Bà Kiều mừng rỡ, bước lên vài bước, ánh mắt mong ngóng nhìn về phía xa.
Thấy bà như vậy, mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn theo. Chỉ thấy Kiều Bình đang lái máy kéo từ từ tiến đến, bên cạnh là một cô bé gái.
Từ xa, nhìn thấy bóng người đứng chờ ở cổng thôn, Kiều Bình biết đó là mẹ mình đang nôn nóng muốn gặp Kiều Thanh Đại. Vì thế, anh giảm tốc độ dần rồi cuối cùng dừng lại ngay trước mặt bà Kiều.
Kiều Thanh Đại vừa từ trên xe bước xuống, vì ngồi xe xóc nảy quá lâu nên chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã. Bà nội Kiều nhìn thấy cháu gái liền nhận ra ngay đôi mắt sâu và trong trẻo ấy giống hệt người con thứ ba của mình, tay bà run run vội vàng đỡ lấy Kiều Thanh Đại đang loạng choạng.
Kiều Thanh Đại ngã vào vòng tay ấm áp của bà, có chút bất ngờ. Vừa định đứng vững thì cổ họng bỗng ngứa rát, cô liền móc khăn tay màu trắng ra và ho liên tục, tiếng ho càng lúc càng đau đớn như xé ruột xé gan.
Bà nội Kiều xót xa vỗ nhẹ lên lưng cháu: “Cháu ngoan của bà! Con bị sao vậy? Bình Tử! Mau đưa con bé đi bệnh viện!”
Một cô dâu trẻ đứng gần đó thấy thế vội đứng dậy: “Cháu biết ông bác sĩ Chu đang ở đâu, để cháu đi tìm ông ấy!”
Vào giờ này, ông bác sĩ Chu thường không ở phòng khám cũ mà lại ra sân phơi lúa để chăm sóc mấy cây thuốc dại của mình. Cô dâu mới còn trẻ, chân nhanh như gió, lập tức chạy đi không thấy bóng dáng đâu.
Lý do cô dâu này nhiệt tình như vậy là bởi không lâu trước đó, bà nội Kiều đã đứng ra bênh vực cô trong một cuộc cãi vã với bà hàng xóm lắm chuyện, nên bây giờ cô cũng vui vẻ muốn giúp lại.
Kiều Bình định tiến tới giúp đỡ cháu gái, nhưng sợ tay mình quá nặng làm cô bé đau, đành đứng bên cạnh nhìn, lòng nôn nóng không yên.
Kiều Thanh Đại vừa ho vừa nói đứt quãng: “Đại bá… Khụ khụ… Ngươi… Khụ khụ… Trước đưa bọn họ… Khụ… Đến chỗ thanh niên trí thức đi…”
Câu nói ngắt quãng, cô phải mất một lúc mới nói hết được.
Kiều Bình thấy cháu gái ho nhiều nhưng trông không có vẻ sắp ngất, lại biết cô có thuốc mang theo nên tạm yên tâm. Nhìn lại mấy thanh niên trí thức ngồi phía sau xe đã mệt mỏi, mồ hôi chảy đầy đầu vì nắng, anh đành phải kìm nén lo lắng mà nói: “Thanh Đại, đại bá đi một chuyến rồi sẽ quay lại ngay. Mẹ, nếu con bé có chuyện gì không ổn, cứ sai người đi tìm con!”
Dứt lời, anh ngồi vào chỗ điều khiển, gọi to: “Mọi người ngồi vững nhé!” rồi lái xe đi xa.
Bà nội Kiều ôm Kiều Thanh Đại vào lòng, mặc kệ bụi đất từ xe bay mù mịt phủ đầy lên mình. Đợi cơn gió thổi tan bụi, bà mới lẩm bẩm hậm hực: “Cái thằng đầu đất này! Lái nhanh thế mà không sợ bụi phủ đầy đầu cháu gái của bà à!”
Kiều Thanh Đại nằm trong vòng tay bà, tiếp tục ho rũ rượi. Ho mãi đến khi khăn tay trắng tinh của cô đã nhuốm một vệt đỏ, cô vội lau khóe miệng và định giấu khăn đi, nhưng một phụ nữ đứng gần đó đã tinh mắt nhìn thấy. Bà ta hốt hoảng la lên: “Bà Kiều ơi! Cháu gái bà ho ra máu rồi!”
Bà Kiều còn định nói thêm gì đó thì từ xa xa, thấy trên con đường đất ngoài thôn một làn bụi bốc lên. Với tốc độ này thì chỉ có thể là chiếc máy kéo của đội Thanh Sơn. Điều đó có nghĩa là đứa con trai cả của bà đang đưa đứa cháu gái quý báu của bà về!
Bà Kiều mừng rỡ, bước lên vài bước, ánh mắt mong ngóng nhìn về phía xa.
Thấy bà như vậy, mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn theo. Chỉ thấy Kiều Bình đang lái máy kéo từ từ tiến đến, bên cạnh là một cô bé gái.
Từ xa, nhìn thấy bóng người đứng chờ ở cổng thôn, Kiều Bình biết đó là mẹ mình đang nôn nóng muốn gặp Kiều Thanh Đại. Vì thế, anh giảm tốc độ dần rồi cuối cùng dừng lại ngay trước mặt bà Kiều.
Kiều Thanh Đại vừa từ trên xe bước xuống, vì ngồi xe xóc nảy quá lâu nên chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã. Bà nội Kiều nhìn thấy cháu gái liền nhận ra ngay đôi mắt sâu và trong trẻo ấy giống hệt người con thứ ba của mình, tay bà run run vội vàng đỡ lấy Kiều Thanh Đại đang loạng choạng.
Kiều Thanh Đại ngã vào vòng tay ấm áp của bà, có chút bất ngờ. Vừa định đứng vững thì cổ họng bỗng ngứa rát, cô liền móc khăn tay màu trắng ra và ho liên tục, tiếng ho càng lúc càng đau đớn như xé ruột xé gan.
Bà nội Kiều xót xa vỗ nhẹ lên lưng cháu: “Cháu ngoan của bà! Con bị sao vậy? Bình Tử! Mau đưa con bé đi bệnh viện!”
Một cô dâu trẻ đứng gần đó thấy thế vội đứng dậy: “Cháu biết ông bác sĩ Chu đang ở đâu, để cháu đi tìm ông ấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào giờ này, ông bác sĩ Chu thường không ở phòng khám cũ mà lại ra sân phơi lúa để chăm sóc mấy cây thuốc dại của mình. Cô dâu mới còn trẻ, chân nhanh như gió, lập tức chạy đi không thấy bóng dáng đâu.
Lý do cô dâu này nhiệt tình như vậy là bởi không lâu trước đó, bà nội Kiều đã đứng ra bênh vực cô trong một cuộc cãi vã với bà hàng xóm lắm chuyện, nên bây giờ cô cũng vui vẻ muốn giúp lại.
Kiều Bình định tiến tới giúp đỡ cháu gái, nhưng sợ tay mình quá nặng làm cô bé đau, đành đứng bên cạnh nhìn, lòng nôn nóng không yên.
Kiều Thanh Đại vừa ho vừa nói đứt quãng: “Đại bá… Khụ khụ… Ngươi… Khụ khụ… Trước đưa bọn họ… Khụ… Đến chỗ thanh niên trí thức đi…”
Câu nói ngắt quãng, cô phải mất một lúc mới nói hết được.
Kiều Bình thấy cháu gái ho nhiều nhưng trông không có vẻ sắp ngất, lại biết cô có thuốc mang theo nên tạm yên tâm. Nhìn lại mấy thanh niên trí thức ngồi phía sau xe đã mệt mỏi, mồ hôi chảy đầy đầu vì nắng, anh đành phải kìm nén lo lắng mà nói: “Thanh Đại, đại bá đi một chuyến rồi sẽ quay lại ngay. Mẹ, nếu con bé có chuyện gì không ổn, cứ sai người đi tìm con!”
Dứt lời, anh ngồi vào chỗ điều khiển, gọi to: “Mọi người ngồi vững nhé!” rồi lái xe đi xa.
Bà nội Kiều ôm Kiều Thanh Đại vào lòng, mặc kệ bụi đất từ xe bay mù mịt phủ đầy lên mình. Đợi cơn gió thổi tan bụi, bà mới lẩm bẩm hậm hực: “Cái thằng đầu đất này! Lái nhanh thế mà không sợ bụi phủ đầy đầu cháu gái của bà à!”
Kiều Thanh Đại nằm trong vòng tay bà, tiếp tục ho rũ rượi. Ho mãi đến khi khăn tay trắng tinh của cô đã nhuốm một vệt đỏ, cô vội lau khóe miệng và định giấu khăn đi, nhưng một phụ nữ đứng gần đó đã tinh mắt nhìn thấy. Bà ta hốt hoảng la lên: “Bà Kiều ơi! Cháu gái bà ho ra máu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro