[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 45
2024-11-16 13:39:29
Bà nội Kiều nghe vậy, cuống quýt cúi xuống nhìn Kiều Thanh Đại, thấy cháu đang định giấu chiếc khăn tay, bà càng hốt hoảng hơn: “Cháu ngoan của bà! Con bị sao thế hả?”
“Chỗ nào con thấy đau hả? Bà sẽ bảo ngay bác cả con quay lại đưa con đi bệnh viện!”
Nói xong, bà nội Kiều vội quay người định chạy về phía khu nhà của thanh niên trí thức để gọi con trai. Kiều Thanh Đại hoảng hốt kéo tay bà lại, nhìn bà cụ tóc đã hoa râm, cố ý chải chuốt gọn gàng hôm nay vì mình. Trong đôi mắt bà lấp đầy sự lo lắng và yêu thương chân thành, khiến Kiều Thanh Đại khẽ gọi một tiếng: “Bà ơi.”
Tiếng gọi yếu ớt mà tha thiết ấy truyền đến tai bà cụ, làm bà xúc động đến nỗi nước mắt lăn dài trên má. Bà đã chờ đợi suốt mười năm trời, cuối cùng đứa cháu gái mà bà thương yêu như mèo con ngày nào đã trở về. Năm xưa, con bé này vừa gầy yếu vừa nhút nhát, còn bây giờ đã lớn lên thành một thiếu nữ, tuy thân thể vẫn gầy guộc nhưng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thừa hưởng hết nét đẹp của cả cha lẫn mẹ.
“Cháu ngoan của bà! Con đã chịu khổ rồi!” Bà Kiều xót xa nói, “Mẹ con – cái người đàn bà độc ác ấy – mang hết tiền trong nhà đi mà cũng không chịu cho con tìm một thầy thuốc tốt để chữa bệnh, phải không? Bà ta không sợ ra đường trượt chân ngã xuống hố phân à? Đồ mặt dày, chắc chắn đời này bị người ta ghét bỏ cho mà xem!”
Kiều Thanh Đại nghe bà nội mắng chửi mà vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, không ngờ bà cụ ở nông thôn lại có tài ăn nói đến thế. Thấy bà vẫn còn chưa ngừng lại, cô vội nói thêm: “Bà ơi, con không sao đâu.”
“Chỉ là đờm có máu bầm, vướng ở cổ họng khó chịu thôi. Nhổ ra thì sẽ đỡ ngay mà.”
Bà cụ Kiều sống cả đời ở nông thôn, có thể tri thức không nhiều nhưng không dễ bị mấy câu an ủi qua loa làm nguôi ngoai. Bệnh đến mức thường xuyên ho ra máu thì sao có thể là chuyện nhỏ được?
Lúc này, cô dâu trẻ khi nãy đã nhanh chân quay lại, hô lớn: “Bà Kiều! Cháu đã tìm được bác sĩ Chu rồi!”
Bác sĩ Chu là thầy thuốc của đội Thanh Sơn, tuy chỉ biết những kỹ thuật khám đơn giản nhưng cũng khá giỏi trong việc kê đơn thuốc. Thấy cô gái này gầy yếu xanh xao, nhìn qua là biết bệnh tình không hề nhẹ, ông thở dài.
Ông bảo Kiều Thanh Đại đưa tay ra, xem mạch trong chốc lát rồi quay qua nhìn bà nội Kiều, nói: “Bà Kiều à, tôi không phải là thầy thuốc giỏi, nhưng cũng nhìn ra cháu gái bà thân thể suy yếu, dinh dưỡng thiếu trầm trọng, sức khỏe rất kém.
Sau này nếu chăm sóc tốt thì có thể sống thêm được vài năm, nhưng nếu cứ phải lao động nặng, e là chẳng trụ được bao lâu… Tôi khuyên nên đưa cháu lên bệnh viện lớn ở thành phố để khám kỹ hơn.”
Bà nội Kiều nghe xong, cảm giác như bị một cú đấm nặng nề vào đầu, đầu óc choáng váng, chân tay bủn rủn, suýt chút nữa ngã quỵ. May mà có cô dâu trẻ đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy bà.
Kiều Thanh Đại vội vàng an ủi bà: “Bà đừng lo lắng, con có thuốc, con có rất nhiều thuốc! Gần đây con đã khỏe hơn nhiều rồi. Chỉ cần đợi cho máu bầm tan hết, nghỉ ngơi tẩm bổ thêm là sẽ ổn thôi mà!”
Thấy bà Kiều nghe lời mình nói mà suýt ngất, bác sĩ Chu vội vàng nói ngay: “Đúng đúng, cô bé này gần đây chắc là đã được chăm sóc tốt rồi, cứ tiếp tục bồi bổ thêm vài năm là sức khỏe có thể hồi phục!”
“Chỗ nào con thấy đau hả? Bà sẽ bảo ngay bác cả con quay lại đưa con đi bệnh viện!”
Nói xong, bà nội Kiều vội quay người định chạy về phía khu nhà của thanh niên trí thức để gọi con trai. Kiều Thanh Đại hoảng hốt kéo tay bà lại, nhìn bà cụ tóc đã hoa râm, cố ý chải chuốt gọn gàng hôm nay vì mình. Trong đôi mắt bà lấp đầy sự lo lắng và yêu thương chân thành, khiến Kiều Thanh Đại khẽ gọi một tiếng: “Bà ơi.”
Tiếng gọi yếu ớt mà tha thiết ấy truyền đến tai bà cụ, làm bà xúc động đến nỗi nước mắt lăn dài trên má. Bà đã chờ đợi suốt mười năm trời, cuối cùng đứa cháu gái mà bà thương yêu như mèo con ngày nào đã trở về. Năm xưa, con bé này vừa gầy yếu vừa nhút nhát, còn bây giờ đã lớn lên thành một thiếu nữ, tuy thân thể vẫn gầy guộc nhưng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thừa hưởng hết nét đẹp của cả cha lẫn mẹ.
“Cháu ngoan của bà! Con đã chịu khổ rồi!” Bà Kiều xót xa nói, “Mẹ con – cái người đàn bà độc ác ấy – mang hết tiền trong nhà đi mà cũng không chịu cho con tìm một thầy thuốc tốt để chữa bệnh, phải không? Bà ta không sợ ra đường trượt chân ngã xuống hố phân à? Đồ mặt dày, chắc chắn đời này bị người ta ghét bỏ cho mà xem!”
Kiều Thanh Đại nghe bà nội mắng chửi mà vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, không ngờ bà cụ ở nông thôn lại có tài ăn nói đến thế. Thấy bà vẫn còn chưa ngừng lại, cô vội nói thêm: “Bà ơi, con không sao đâu.”
“Chỉ là đờm có máu bầm, vướng ở cổ họng khó chịu thôi. Nhổ ra thì sẽ đỡ ngay mà.”
Bà cụ Kiều sống cả đời ở nông thôn, có thể tri thức không nhiều nhưng không dễ bị mấy câu an ủi qua loa làm nguôi ngoai. Bệnh đến mức thường xuyên ho ra máu thì sao có thể là chuyện nhỏ được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, cô dâu trẻ khi nãy đã nhanh chân quay lại, hô lớn: “Bà Kiều! Cháu đã tìm được bác sĩ Chu rồi!”
Bác sĩ Chu là thầy thuốc của đội Thanh Sơn, tuy chỉ biết những kỹ thuật khám đơn giản nhưng cũng khá giỏi trong việc kê đơn thuốc. Thấy cô gái này gầy yếu xanh xao, nhìn qua là biết bệnh tình không hề nhẹ, ông thở dài.
Ông bảo Kiều Thanh Đại đưa tay ra, xem mạch trong chốc lát rồi quay qua nhìn bà nội Kiều, nói: “Bà Kiều à, tôi không phải là thầy thuốc giỏi, nhưng cũng nhìn ra cháu gái bà thân thể suy yếu, dinh dưỡng thiếu trầm trọng, sức khỏe rất kém.
Sau này nếu chăm sóc tốt thì có thể sống thêm được vài năm, nhưng nếu cứ phải lao động nặng, e là chẳng trụ được bao lâu… Tôi khuyên nên đưa cháu lên bệnh viện lớn ở thành phố để khám kỹ hơn.”
Bà nội Kiều nghe xong, cảm giác như bị một cú đấm nặng nề vào đầu, đầu óc choáng váng, chân tay bủn rủn, suýt chút nữa ngã quỵ. May mà có cô dâu trẻ đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy bà.
Kiều Thanh Đại vội vàng an ủi bà: “Bà đừng lo lắng, con có thuốc, con có rất nhiều thuốc! Gần đây con đã khỏe hơn nhiều rồi. Chỉ cần đợi cho máu bầm tan hết, nghỉ ngơi tẩm bổ thêm là sẽ ổn thôi mà!”
Thấy bà Kiều nghe lời mình nói mà suýt ngất, bác sĩ Chu vội vàng nói ngay: “Đúng đúng, cô bé này gần đây chắc là đã được chăm sóc tốt rồi, cứ tiếp tục bồi bổ thêm vài năm là sức khỏe có thể hồi phục!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro