[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 46
2024-11-16 13:39:29
Bình thường bà Kiều khỏe mạnh lắm, mỗi ngày còn có thể đấu khẩu vài trận với người ta mà chẳng hề hấn gì, vậy mà chỉ hai câu nói đã khiến bà hoảng sợ đến thế. Nếu bà mà thật sự ngất xỉu, mấy đứa con trai trong nhà mà kéo tới tìm ông tính sổ thì phiền phức to. Giờ ông cũng già rồi, con cái đều đã trưởng thành, chỉ mong sớm được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, chẳng muốn gặp thêm rắc rối gì nữa...
Bà Kiều lúc nãy bị cú sốc lớn, nhưng nghe thấy cháu gái vẫn có thể bồi bổ để khỏe lại thì nhẹ lòng phần nào. Bà nắm chặt tay Kiều Thanh Đại, vừa khóc vừa nói: “Là lỗi của bà! Ngày xưa khi mẹ con mang thai, bà không giữ nó lại được, để nó chạy ra ngoài, rồi bị mấy kẻ hỗn đản kia đụng trúng, nên con mới mang bệnh từ khi sinh ra…”
Rồi bà bỗng nhớ đến chuyện bác sĩ Chu nói về việc dinh dưỡng kém, bà tức giận nói: “Có phải mẹ con không cho con ăn uống đầy đủ, cũng không cho con đi khám bác sĩ phải không? Bà biết mà, cái đồ độc ác ấy sao có thể chăm sóc tốt cho con chứ! Dược phí chắc cũng không chịu bỏ ra phải không? Để bà đi tìm nó! Nếu nó không cho bà một lời giải thích, bà sẽ đưa nó vào đồn công an!”
Mấy thanh niên trí thức trong thôn hay dọa nhau gọi công an, bà cũng học được, nghĩ rằng mấy kẻ không có lương tâm ở thành phố đều sợ công an.
Kiều Thanh Đại nghe mà dở khóc dở cười. Mẹ cô ở Hoa Cương chắc cũng đã nhận đủ quả báo rồi. Cô bày ra vẻ yếu ớt trước khi lên tàu chẳng qua là để nhắc nhở các chú các bác đừng bận tâm chăm lo cho mình mãi thôi.
Huống chi, bà cụ ở nông thôn làm sao có thể tự mình đến tận thành phố xa lạ để tìm người chứ?
“Nãi nãi, con không sao đâu. Các chú bác – chiến hữu của cha – đều chăm sóc con rất tốt…”
Nhắc đến người con trai đã mất, bà Kiều lại không kìm được nỗi buồn, giọng nghẹn lại: “Nếu cha con còn sống, làm sao con phải chịu những thiệt thòi thế này? Cái đồ vô tâm ấy, bỏ rơi bà cháu mình sớm quá…”
Nói đến đây, nước mắt lại rơi xuống, lăn qua những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua. Kiều Thanh Đại phải dỗ dành, an ủi mãi bà mới bình tĩnh lại được.
Bác sĩ Chu đứng bên thấy bà Kiều không còn vấn đề gì, liền nhắc: “Tẩu tử, hay là bà đưa cháu về nhà trước đi! Nắng cũng gắt rồi, để cô bé đứng đây không tốt cho sức khỏe.”
Lúc này bà Kiều mới giật mình nhớ ra, vội vàng kéo tay Kiều Thanh Đại: “Đúng đúng! Cháu ngoan, về nhà với bà nào! Bà sẽ nấu cho con một bát canh trứng.”
Kiều Thanh Đại không rút tay ra, chỉ ngoan ngoãn để bàn tay già nua của bà nắm chặt, rồi từng bước đi theo sau bà trở về nhà họ Kiều.
Thấy bà cháu nhà họ Kiều đi xa, bác sĩ Chu mới thở dài: “Nhà họ Kiều lại thêm một gánh nặng rồi…”
Cố Đại Hoa dù bị bà Kiều dọa sợ, nhưng nghe bác sĩ Chu nói lấp lửng thì tò mò lại gần: “Bác sĩ Chu, ông nói vậy là sao?”
Mấy cô thím trẻ xung quanh cũng tò mò, ánh mắt đổ dồn về phía ông bác sĩ. Ông Chu chậm rãi đáp: “Cô bé đó sức khỏe yếu lắm, mỗi tháng e phải tốn ít nhất mười, hai mươi đồng để mua thuốc bổ…”
“Mười, hai mươi đồng!?” Cố Đại Hoa thốt lên, đầy kinh ngạc. Ở đây, dù có làm đủ công điểm, mỗi tháng cũng chỉ kiếm được tầm tám, chín đồng. Quanh năm cật lực làm việc, giỏi lắm cũng chỉ kiếm được khoảng trăm đồng. Vậy mà nghe nói Kiều Thanh Đại mỗi tháng phải tiêu tốn mười mấy đồng thì ai mà không bất ngờ?
Bà Kiều lúc nãy bị cú sốc lớn, nhưng nghe thấy cháu gái vẫn có thể bồi bổ để khỏe lại thì nhẹ lòng phần nào. Bà nắm chặt tay Kiều Thanh Đại, vừa khóc vừa nói: “Là lỗi của bà! Ngày xưa khi mẹ con mang thai, bà không giữ nó lại được, để nó chạy ra ngoài, rồi bị mấy kẻ hỗn đản kia đụng trúng, nên con mới mang bệnh từ khi sinh ra…”
Rồi bà bỗng nhớ đến chuyện bác sĩ Chu nói về việc dinh dưỡng kém, bà tức giận nói: “Có phải mẹ con không cho con ăn uống đầy đủ, cũng không cho con đi khám bác sĩ phải không? Bà biết mà, cái đồ độc ác ấy sao có thể chăm sóc tốt cho con chứ! Dược phí chắc cũng không chịu bỏ ra phải không? Để bà đi tìm nó! Nếu nó không cho bà một lời giải thích, bà sẽ đưa nó vào đồn công an!”
Mấy thanh niên trí thức trong thôn hay dọa nhau gọi công an, bà cũng học được, nghĩ rằng mấy kẻ không có lương tâm ở thành phố đều sợ công an.
Kiều Thanh Đại nghe mà dở khóc dở cười. Mẹ cô ở Hoa Cương chắc cũng đã nhận đủ quả báo rồi. Cô bày ra vẻ yếu ớt trước khi lên tàu chẳng qua là để nhắc nhở các chú các bác đừng bận tâm chăm lo cho mình mãi thôi.
Huống chi, bà cụ ở nông thôn làm sao có thể tự mình đến tận thành phố xa lạ để tìm người chứ?
“Nãi nãi, con không sao đâu. Các chú bác – chiến hữu của cha – đều chăm sóc con rất tốt…”
Nhắc đến người con trai đã mất, bà Kiều lại không kìm được nỗi buồn, giọng nghẹn lại: “Nếu cha con còn sống, làm sao con phải chịu những thiệt thòi thế này? Cái đồ vô tâm ấy, bỏ rơi bà cháu mình sớm quá…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, nước mắt lại rơi xuống, lăn qua những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua. Kiều Thanh Đại phải dỗ dành, an ủi mãi bà mới bình tĩnh lại được.
Bác sĩ Chu đứng bên thấy bà Kiều không còn vấn đề gì, liền nhắc: “Tẩu tử, hay là bà đưa cháu về nhà trước đi! Nắng cũng gắt rồi, để cô bé đứng đây không tốt cho sức khỏe.”
Lúc này bà Kiều mới giật mình nhớ ra, vội vàng kéo tay Kiều Thanh Đại: “Đúng đúng! Cháu ngoan, về nhà với bà nào! Bà sẽ nấu cho con một bát canh trứng.”
Kiều Thanh Đại không rút tay ra, chỉ ngoan ngoãn để bàn tay già nua của bà nắm chặt, rồi từng bước đi theo sau bà trở về nhà họ Kiều.
Thấy bà cháu nhà họ Kiều đi xa, bác sĩ Chu mới thở dài: “Nhà họ Kiều lại thêm một gánh nặng rồi…”
Cố Đại Hoa dù bị bà Kiều dọa sợ, nhưng nghe bác sĩ Chu nói lấp lửng thì tò mò lại gần: “Bác sĩ Chu, ông nói vậy là sao?”
Mấy cô thím trẻ xung quanh cũng tò mò, ánh mắt đổ dồn về phía ông bác sĩ. Ông Chu chậm rãi đáp: “Cô bé đó sức khỏe yếu lắm, mỗi tháng e phải tốn ít nhất mười, hai mươi đồng để mua thuốc bổ…”
“Mười, hai mươi đồng!?” Cố Đại Hoa thốt lên, đầy kinh ngạc. Ở đây, dù có làm đủ công điểm, mỗi tháng cũng chỉ kiếm được tầm tám, chín đồng. Quanh năm cật lực làm việc, giỏi lắm cũng chỉ kiếm được khoảng trăm đồng. Vậy mà nghe nói Kiều Thanh Đại mỗi tháng phải tiêu tốn mười mấy đồng thì ai mà không bất ngờ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro