[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 47
2024-11-16 13:39:29
Bác sĩ Chu thấy ánh mắt gian xảo của Cố Đại Hoa liền biết bà ta lại muốn đi rêu rao, bèn nghiêm giọng cảnh cáo: “Cô bé đó sức khỏe yếu, không chịu nổi cảm xúc quá mạnh. Nếu bà lỡ nói bậy bạ, để cô ấy nghe được mà tức đến hộc máu thì bà chuẩn bị sẵn tiền thuốc men mà đền đi!”
Cố Đại Hoa vội phản bác: “Con bé tự hộc máu thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Bác sĩ Chu lắc đầu: “Bà quên lần trước rồi à? Hôm đó bà nói xấu cô thanh niên trí thức, làm người ta tức đến ngất xỉu, tiền thuốc men vẫn là bà phải bồi thường đấy thôi.”
Hai đồng tiền lúc ấy chưa đủ làm bà nhớ đời sao?
“Thể trạng của Kiều Thanh Đại còn yếu hơn cô thanh niên trí thức đó nhiều. Chỉ cần cô ấy mà hộc máu ngất xỉu, là phải đưa ngay lên bệnh viện huyện để nằm điều trị vài ngày, chứ không về ngay được đâu.”
Ở bệnh viện huyện, phí điều trị cao lắm. Không đến mức nguy cấp thì ai mà muốn đi. Đã vào viện thì còn phải chụp chiếu, tiền viện phí không dưới vài đồng, mà nhìn tình trạng Kiều Thanh Đại, chắc chắn sẽ phải nằm viện lâu.
Mấy bà thím quanh đó nghe thế đều lắc đầu, không ai dám nói gì thêm. Trong thôn lắm chuyện là thế, nhưng cũng không ai muốn lôi một cô bé ốm yếu vào mà bàn tán.
Cố Đại Hoa tuy hay nhiều chuyện, nhưng cũng chưa đến mức vô lương tâm mà đụng đến nỗi đau của người khác khi biết họ bệnh tật. Bà ta nói, giọng bào chữa: “Tôi chỉ tốt bụng nhắc mọi người đừng làm gì khiến con bé giận thôi! Tôi và bà Kiều không hợp nhau, nhưng đó là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến đám con cháu!”
Bác sĩ Chu nhướng mày: “Hiểu như thế là tốt. Tôi còn chưa thu dọn xong thuốc đây.”
Nói xong, ông chắp tay sau lưng, thong thả đi về phía sân phơi lúa.
Mấy cô thím trẻ ngồi dưới mái chòi, tay vẫn làm việc nhưng khẽ rì rầm bàn tán.
“Nhà đội trưởng vốn chẳng dư dả gì, giờ lại thêm cô cháu ốm yếu cần thuốc men liên tục… E rằng trong nhà không khéo lại sinh chuyện cãi cọ thôi…”
Những cô dâu mới về chưa lâu còn ngại ngùng, không dám tham gia vào cuộc chuyện trò, chỉ ngồi lặng lẽ làm việc, lắng tai nghe từng lời bàn tán xung quanh.
Cố Đại Hoa bĩu môi: “Đáng đời! Nhà nghèo thế mà cứ đẻ lắm vào, không phải tự chuốc khổ vào thân à?”
Có một thím khác cười đáp: “Nói thế không đúng rồi! Nhà đội trưởng toàn con trai giỏi giang, mỗi năm cuối năm phân lương thực nhìn mà tôi còn đỏ mắt. Nếu không có giới hạn công điểm tối đa, chắc trong thôn này đã có khối người lười biếng đói bụng rồi!”
Câu nói này hàm ý châm chọc Cố Đại Hoa, bà ta sinh chẳng được mấy đứa con, thế mà lại đi chê bai nhà đội trưởng. Thực ra, ai trong thôn cũng ngưỡng mộ nhà họ Kiều, chẳng biết ông trời ưu ái thế nào mà nhà đó chỉ toàn sinh con trai, chẳng đứa nào là con gái cả. Mấy bà thím trong thôn đều ghen tị ra mặt, ai có ý định gả con thì cứ ba ngày hai bữa lại tìm cớ qua nhà đội trưởng chơi, mong mình cũng có được số phận may mắn, sinh được con trai như nhà họ Kiều.
Bên này, Kiều Thanh Đại đi theo bà nội Kiều, chậm rãi từng bước về nhà.
Bà nội vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu biết con về vào giờ này, bà phải mang theo cái dù rồi.”
Nhà bà còn cái dù giấy, tuy đã cũ nát, khâu chỗ này vá chỗ kia, nhưng cũng đỡ được cái nắng.
Kiều Thanh Đại đi phía sau bà, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng không có vẻ gì sắp ngất, bà nội Kiều cũng yên tâm phần nào.
Cố Đại Hoa vội phản bác: “Con bé tự hộc máu thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Bác sĩ Chu lắc đầu: “Bà quên lần trước rồi à? Hôm đó bà nói xấu cô thanh niên trí thức, làm người ta tức đến ngất xỉu, tiền thuốc men vẫn là bà phải bồi thường đấy thôi.”
Hai đồng tiền lúc ấy chưa đủ làm bà nhớ đời sao?
“Thể trạng của Kiều Thanh Đại còn yếu hơn cô thanh niên trí thức đó nhiều. Chỉ cần cô ấy mà hộc máu ngất xỉu, là phải đưa ngay lên bệnh viện huyện để nằm điều trị vài ngày, chứ không về ngay được đâu.”
Ở bệnh viện huyện, phí điều trị cao lắm. Không đến mức nguy cấp thì ai mà muốn đi. Đã vào viện thì còn phải chụp chiếu, tiền viện phí không dưới vài đồng, mà nhìn tình trạng Kiều Thanh Đại, chắc chắn sẽ phải nằm viện lâu.
Mấy bà thím quanh đó nghe thế đều lắc đầu, không ai dám nói gì thêm. Trong thôn lắm chuyện là thế, nhưng cũng không ai muốn lôi một cô bé ốm yếu vào mà bàn tán.
Cố Đại Hoa tuy hay nhiều chuyện, nhưng cũng chưa đến mức vô lương tâm mà đụng đến nỗi đau của người khác khi biết họ bệnh tật. Bà ta nói, giọng bào chữa: “Tôi chỉ tốt bụng nhắc mọi người đừng làm gì khiến con bé giận thôi! Tôi và bà Kiều không hợp nhau, nhưng đó là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến đám con cháu!”
Bác sĩ Chu nhướng mày: “Hiểu như thế là tốt. Tôi còn chưa thu dọn xong thuốc đây.”
Nói xong, ông chắp tay sau lưng, thong thả đi về phía sân phơi lúa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy cô thím trẻ ngồi dưới mái chòi, tay vẫn làm việc nhưng khẽ rì rầm bàn tán.
“Nhà đội trưởng vốn chẳng dư dả gì, giờ lại thêm cô cháu ốm yếu cần thuốc men liên tục… E rằng trong nhà không khéo lại sinh chuyện cãi cọ thôi…”
Những cô dâu mới về chưa lâu còn ngại ngùng, không dám tham gia vào cuộc chuyện trò, chỉ ngồi lặng lẽ làm việc, lắng tai nghe từng lời bàn tán xung quanh.
Cố Đại Hoa bĩu môi: “Đáng đời! Nhà nghèo thế mà cứ đẻ lắm vào, không phải tự chuốc khổ vào thân à?”
Có một thím khác cười đáp: “Nói thế không đúng rồi! Nhà đội trưởng toàn con trai giỏi giang, mỗi năm cuối năm phân lương thực nhìn mà tôi còn đỏ mắt. Nếu không có giới hạn công điểm tối đa, chắc trong thôn này đã có khối người lười biếng đói bụng rồi!”
Câu nói này hàm ý châm chọc Cố Đại Hoa, bà ta sinh chẳng được mấy đứa con, thế mà lại đi chê bai nhà đội trưởng. Thực ra, ai trong thôn cũng ngưỡng mộ nhà họ Kiều, chẳng biết ông trời ưu ái thế nào mà nhà đó chỉ toàn sinh con trai, chẳng đứa nào là con gái cả. Mấy bà thím trong thôn đều ghen tị ra mặt, ai có ý định gả con thì cứ ba ngày hai bữa lại tìm cớ qua nhà đội trưởng chơi, mong mình cũng có được số phận may mắn, sinh được con trai như nhà họ Kiều.
Bên này, Kiều Thanh Đại đi theo bà nội Kiều, chậm rãi từng bước về nhà.
Bà nội vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu biết con về vào giờ này, bà phải mang theo cái dù rồi.”
Nhà bà còn cái dù giấy, tuy đã cũ nát, khâu chỗ này vá chỗ kia, nhưng cũng đỡ được cái nắng.
Kiều Thanh Đại đi phía sau bà, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng không có vẻ gì sắp ngất, bà nội Kiều cũng yên tâm phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro