Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Bí Đỏ Cho Heo Ă...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Là cô quá nhạy cảm sao?
Bởi vì chính bản thân thân mình là người xuyên qua, không bình thường, cho nên nghe thấy đủ loại hành vi của Trình Vân Vân cũng phá lệ cảm thấy người ta không bình thường.
Nhưng nghĩ lại, người ta bình thường hay không bình thường thì có liên quan gì đến cô? Có quan hệ thì sớm muộn sẽ tìm tới cô, không có gì thì rất ít gặp nhau.
Hơn nữa dưới cái nhìn của cô, người ta xây nhà vệ sinh, bán cây tể thái, đều là công việc bản thân mình làm, cũng không có ảnh hưởng người khác.
Kiều Trà Trà ở chỗ này nghĩ bảy nghĩ tám, thật tình không biết ở nhà họ Trình cách đó không xa, Trình Vân Vân cũng lâm vào trong nghi hoặc.
Đời trước, vợ Ninh Du có đi theo tới đây sao?
Không có tới đây, cô ta dám khẳng định.
Đúng vậy, cô ta là người trọng sinh.
Đời trước lúc này mình muốn chết muốn sống đòi gả cho thanh niên trí thức Lữ Nguyên, cuối cùng dưới sự trợ giúp của cha mẹ, anh trai và chị dâu, cô ta được như nguyện, kết hôn với Lữ Nguyên.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô ta trải qua coi như không tệ, Lữ Nguyên mặc dù đối đãi với cô ta lãnh đạm, nhưng cô ta luôn cảm thấy hai người là hai bên cùng ủng hộ, một ngày nào đó hai người có thể ý hợp tâm đầu.
Hai năm sau, bọn họ sinh được một cô con gái.
Nếu không có chuyện khôi phục thi đại học, vợ chồng bọn họ có lẽ thật sự có thể ở bên nhau dài lâu.
Nhưng dù khôi phục thi đại học, trong khi tất cả mọi người không hề hay biết, kỳ thi đại học liền khôi phục, khiến người ta không kịp chuẩn bị!
Nhóm thanh niên trí thức có nhiều con đường, nhiều người có thể trở về thành phố, có thể rời xa việc nhà nông, có thể thay đổi con đường cuộc sống!
Lúc Lữ Nguyên đi học thành tích cũng không tệ, anh ta nói rõ mình muốn tham gia thi đại học. Ánh mắt anh ta kiên định, vẻ kiên định mà trước nay chưa từng có, Trình Vân Vân biết mình ngăn cản anh ta không được.
Quả nhiên, anh ta thi một lần là đậu, thi vào trường sư phạm Hải Thị, đó là nơi cách chỗ bọn họ hơn nghìn dặm.
Từ đó tiền thì anh ta gửi đều mỗi năm, nhưng người lại chưa bao giờ trở lại thôn Thượng Dương, Miên Sơn một lần nào.
Mọi người đều biết Lữ Nguyên đây là bỏ chạy, không cần mẹ con bọn họ nữa. Bọn họ chưa đăng ký giấy kết hôn, bọn họ thậm chí không cần ly hôn thì Lữ Nguyên vẫn có thể kết hôn với người khác.
Nhưng mà thật đáng buồn chính là anh ta có tái hôn hay không thì Trình Vân Vân cũng không biết, bởi vì bọn họ cách xa nhau quá xa, trong thôn thậm chí trong công xã cũng không có ai đi qua Hải Thị. Cô cũng không muốn như một oán phụ bị chồng ruồng bỏ bám lấy anh ta không buông, để cho người ta đi tìm anh ta!
Trình Vân Vân từ đó rất ít khi đi ra ngoài nữa, bởi vì chuyện của cô ta, cha mẹ sầu bạc trắng tóc, mấy năm đó, bóng lưng của bọn họ đều còng hơn người khác mấy phần.
Anh trai và chị dâu thì đi đến chỗ nào cũng bị người hỏi thăm, vết sẹo trong nhà một lần lại một lần bị vạch ra.
Tiểu Nha của cô ta ngày ngày hỏi cha bé đi đâu. Đợi cô bé lớn lên chút, hiểu chuyện một chút thì rốt cuộc không hỏi nữa, cũng không cho phép những người khác trong nhà nhắc đến cha của cô bé.
Cuộc sống vô vị buồn chán như thế cứ như vậy trôi qua một ngày lại một ngày, bởi vì trong thôn giàu lên, Trình Vân Vân cũng không chịu khổ cực gì.
Cô ta căn bản không cần ra khỏi thôn, chỉ cần trông coi công điểm mình kiếm được ở trong thôn là có thể sống thoải mái được rồi.
Đây là cuộc sống tốt đến mức không thể tốt hơn, người trong thôn đều nói như vậy. Tất cả mọi người nói mình sống nhiều năm như vậy, nhờ phúc của Ninh Du, trải qua cuộc sống nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng Trình Vân Vân cô ta vẫn uất ức.
Cục tức chặn ở trong ngực. Nôn thì nôn không ra, nuốt thì nuối không trôi.
Cứ thế kìm nén mãi đến tráng niên mất sớm!
42 tuổi, qua đời lúc mới 42 tuổi, Tiểu Nha nhà cô ta chỉ mới vừa trưởng thành.
Trình Vân Vân đối với cuộc đời đầu thật sự không có cái gì lưu luyến, ngoại trừ đứa con gái đáng thương kia của mình.
Nhưng muốn nói bởi vì con gái mà cùng Lữ Nguyên một lần nữa ở bên nhau thì cô ta hoàn toàn không muốn.
Có thể sống lại là phần thưởng của ông trời, cô muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa, muốn lúc người khác nhắc đến cô thì cha mẹ, anh trai và chị dâu của cô có thể kiêu ngạo mà ưỡn ngực ngẩng đầu!
Nhưng...
Hiện thực đã vả vào mặt cô, rõ ràng tất cả mọi chuyện, tất cả quá trình đều dựa theo cách làm mà Ninh Du nói đời trước, nhưng mỗi một chuyện mà cô ta làm đều thất bại hết.
Bởi vì chính bản thân thân mình là người xuyên qua, không bình thường, cho nên nghe thấy đủ loại hành vi của Trình Vân Vân cũng phá lệ cảm thấy người ta không bình thường.
Nhưng nghĩ lại, người ta bình thường hay không bình thường thì có liên quan gì đến cô? Có quan hệ thì sớm muộn sẽ tìm tới cô, không có gì thì rất ít gặp nhau.
Hơn nữa dưới cái nhìn của cô, người ta xây nhà vệ sinh, bán cây tể thái, đều là công việc bản thân mình làm, cũng không có ảnh hưởng người khác.
Kiều Trà Trà ở chỗ này nghĩ bảy nghĩ tám, thật tình không biết ở nhà họ Trình cách đó không xa, Trình Vân Vân cũng lâm vào trong nghi hoặc.
Đời trước, vợ Ninh Du có đi theo tới đây sao?
Không có tới đây, cô ta dám khẳng định.
Đúng vậy, cô ta là người trọng sinh.
Đời trước lúc này mình muốn chết muốn sống đòi gả cho thanh niên trí thức Lữ Nguyên, cuối cùng dưới sự trợ giúp của cha mẹ, anh trai và chị dâu, cô ta được như nguyện, kết hôn với Lữ Nguyên.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của cô ta trải qua coi như không tệ, Lữ Nguyên mặc dù đối đãi với cô ta lãnh đạm, nhưng cô ta luôn cảm thấy hai người là hai bên cùng ủng hộ, một ngày nào đó hai người có thể ý hợp tâm đầu.
Hai năm sau, bọn họ sinh được một cô con gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không có chuyện khôi phục thi đại học, vợ chồng bọn họ có lẽ thật sự có thể ở bên nhau dài lâu.
Nhưng dù khôi phục thi đại học, trong khi tất cả mọi người không hề hay biết, kỳ thi đại học liền khôi phục, khiến người ta không kịp chuẩn bị!
Nhóm thanh niên trí thức có nhiều con đường, nhiều người có thể trở về thành phố, có thể rời xa việc nhà nông, có thể thay đổi con đường cuộc sống!
Lúc Lữ Nguyên đi học thành tích cũng không tệ, anh ta nói rõ mình muốn tham gia thi đại học. Ánh mắt anh ta kiên định, vẻ kiên định mà trước nay chưa từng có, Trình Vân Vân biết mình ngăn cản anh ta không được.
Quả nhiên, anh ta thi một lần là đậu, thi vào trường sư phạm Hải Thị, đó là nơi cách chỗ bọn họ hơn nghìn dặm.
Từ đó tiền thì anh ta gửi đều mỗi năm, nhưng người lại chưa bao giờ trở lại thôn Thượng Dương, Miên Sơn một lần nào.
Mọi người đều biết Lữ Nguyên đây là bỏ chạy, không cần mẹ con bọn họ nữa. Bọn họ chưa đăng ký giấy kết hôn, bọn họ thậm chí không cần ly hôn thì Lữ Nguyên vẫn có thể kết hôn với người khác.
Nhưng mà thật đáng buồn chính là anh ta có tái hôn hay không thì Trình Vân Vân cũng không biết, bởi vì bọn họ cách xa nhau quá xa, trong thôn thậm chí trong công xã cũng không có ai đi qua Hải Thị. Cô cũng không muốn như một oán phụ bị chồng ruồng bỏ bám lấy anh ta không buông, để cho người ta đi tìm anh ta!
Trình Vân Vân từ đó rất ít khi đi ra ngoài nữa, bởi vì chuyện của cô ta, cha mẹ sầu bạc trắng tóc, mấy năm đó, bóng lưng của bọn họ đều còng hơn người khác mấy phần.
Anh trai và chị dâu thì đi đến chỗ nào cũng bị người hỏi thăm, vết sẹo trong nhà một lần lại một lần bị vạch ra.
Tiểu Nha của cô ta ngày ngày hỏi cha bé đi đâu. Đợi cô bé lớn lên chút, hiểu chuyện một chút thì rốt cuộc không hỏi nữa, cũng không cho phép những người khác trong nhà nhắc đến cha của cô bé.
Cuộc sống vô vị buồn chán như thế cứ như vậy trôi qua một ngày lại một ngày, bởi vì trong thôn giàu lên, Trình Vân Vân cũng không chịu khổ cực gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta căn bản không cần ra khỏi thôn, chỉ cần trông coi công điểm mình kiếm được ở trong thôn là có thể sống thoải mái được rồi.
Đây là cuộc sống tốt đến mức không thể tốt hơn, người trong thôn đều nói như vậy. Tất cả mọi người nói mình sống nhiều năm như vậy, nhờ phúc của Ninh Du, trải qua cuộc sống nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng Trình Vân Vân cô ta vẫn uất ức.
Cục tức chặn ở trong ngực. Nôn thì nôn không ra, nuốt thì nuối không trôi.
Cứ thế kìm nén mãi đến tráng niên mất sớm!
42 tuổi, qua đời lúc mới 42 tuổi, Tiểu Nha nhà cô ta chỉ mới vừa trưởng thành.
Trình Vân Vân đối với cuộc đời đầu thật sự không có cái gì lưu luyến, ngoại trừ đứa con gái đáng thương kia của mình.
Nhưng muốn nói bởi vì con gái mà cùng Lữ Nguyên một lần nữa ở bên nhau thì cô ta hoàn toàn không muốn.
Có thể sống lại là phần thưởng của ông trời, cô muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa, muốn lúc người khác nhắc đến cô thì cha mẹ, anh trai và chị dâu của cô có thể kiêu ngạo mà ưỡn ngực ngẩng đầu!
Nhưng...
Hiện thực đã vả vào mặt cô, rõ ràng tất cả mọi chuyện, tất cả quá trình đều dựa theo cách làm mà Ninh Du nói đời trước, nhưng mỗi một chuyện mà cô ta làm đều thất bại hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro