Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Xuyên Qua Năm 7...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Hôm nay thời tiết tốt, sự khô nóng cuối cùng cũng coi như giảm bớt đi rất nhiều.
Kiều Trà Trà xách túi xách vải giả da tốn rất nhiều thời gian mới mua được, ngâm nga hát, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cung tiêu xã.
"Tiểu Kiều, có mua rau không?" Dọc theo đường có thím hỏi.
Kiều Trà Trà vung tay: "Mua rồi mua rồi, mua đậu hủ, làm dưa chua hầm đậu hủ ăn."
Nói xong, tốc độ dưới chân đột nhiên tăng nhanh, không chờ người quen tiếp tục hỏi mua cái gì, rẽ vào một khúc ngoặt chạy như bay.
Lấy kinh nghiệm ba năm nay của cô, trên đường tan tầm đừng tìm người quen trò chuyện, bằng không hôm nay bạn mua món ăn gì đến truyền khắp đường.
Bà thím này còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghẹn lại ở cổ họng, nhìn bóng lưng rời đi của Kiều Trà Trà, một hồi lâu sau mới bứt rứt nói: "Tính tình của Tiểu Kiều đúng là hoạt bát hơn không ít."
Trước khi xuất giá là một dạng, sau khi xuất là một dạng khác, ai không nói sau khi cô gả cho Tiểu Ninh là hưởng phúc, nếu không sao có thể biến thành như vậy.
Nói tới Kiều Trà Trà, có thể nói là người nổi tiếng xung quanh đây.
Vì sao hả? Bởi vì hạt giống số một của Viện Nông Nghiệp trong lòng các bà các thím bị cô bắt được.
Ông trời ơi!
Hạt giống số một của Viện Nông Nghiệp là ai cơ chứ?
Ninh Du chứ ai.
Người địa phương ở thành phố Bắc Kinh, sinh viện đại học, cấp bậc cao lương nhiều, tuổi còn trẻ nhưng có đến mấy năm kinh nghiệm làm việc, là con rể tốt nhất mà các bà các thím hận không thể tranh đến vỡ đầu chảy máu.
Điều kiện bản thân ưu tú, hoàn cảnh gia đình càng bớt lo.
Khi Ninh Du 15 tuổi năm ấy cha anh vì công việc mà qua đời, để lại nhà xe khoản bồi thường. May mà Ninh Du thông minh, 16 tuổi lên đại học, mẹ của anh cũng tái giá vào năm anh 16 tuổi, gả cho một lãnh đạo nhỏ của xưởng thực phẩm, cách xa nơi này!
Nhìn đi, đây là cái gì?
Đây là cha chết mẹ lấy chồng, mẹ lại sinh một trai một gái, chờ sau khi Ninh Du kết hôn thì hai vợ đóng cửa sinh sống, không có cha mẹ chồng làm ầm ĩ, càng không có anh chị em thân cận chia gia sản.
Cái gì là con rể tốt, đây chính là con rể tốt.
Hàng xóm láng giềng gần đấy đều nghĩ như vậy, nếu Kiều Trà Trà biết được những lời bọn họ nói thầm sau lưng, e rằng phải ha ha.
Ai nói mẹ chồng tái giá chính là mẹ chồng tốt?
Mỗi nhà đều có cái khó riêng của mỗi nhà, có mấy người mọc nốt ruồi trên mặt, nhưng có những người mọc ở trên mông, ai có thể nhìn thấy.
Lại như hôm nay, Kiều Trà Trà về đến nhà đẩy cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ chồng cô ngồi ở trên sô pha, trong nháy mắt toàn thân căng thẳng, trong lòng sáng lên đèn đỏ, cảnh báo kéo lại tới cấp cao nhất.
Người mẹ chồng này của cô, bình thường không đến, vừa đến đã khiến người ta ê răng đau gan.
Vừa thấy Kiều Trà Trà, tay Lý Quế Chi cầm khăn tay màu trắng, khẽ bụm mũi: "Về rồi?"
Trong lòng Kiều Trà Trà yên lặng trợn trắng mắt, thả đồ xuống cười cười: "Mẹ hôm nay sao mẹ rảnh rỗi lại đây, Hồi Nam với Hồi Bắc đâu?"
Gia đình mà Lý Quế Chi tái giá họ Trần, sau khi tái giá năm thứ hai thì sinh một đứa con trai, tên Trần Hồi Nam. Lại qua hai năm, sinh con gái nhỏ Trần Hồi Bắc.
Từ cái tên đã hiểu được, người trước hẳn là có con trai riêng hoặc con gái riêng. Quả thật có, con riêng đã cưới vợ sinh con, bà ta thuộc về loại vào cửa làm bà nội. Năm ngoái con gái riêng tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì xuống nông thôn, rời đi khá xa.
Lý Quế Chi không trả lời, chỉ khẽ nhíu lông mày hỏi: "Trong nhà sao lại có mùi gì thế?"
Kiều Trà Trà bĩu môi, lòng nói lỗ mũi của bà thật thính. Cô đổi đôi dép lê nói: "Gì mà có mùi, hôm qua con trai của mẹ nói muốn ăn ruột già mà."
Kiều Trà Trà xách túi xách vải giả da tốn rất nhiều thời gian mới mua được, ngâm nga hát, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cung tiêu xã.
"Tiểu Kiều, có mua rau không?" Dọc theo đường có thím hỏi.
Kiều Trà Trà vung tay: "Mua rồi mua rồi, mua đậu hủ, làm dưa chua hầm đậu hủ ăn."
Nói xong, tốc độ dưới chân đột nhiên tăng nhanh, không chờ người quen tiếp tục hỏi mua cái gì, rẽ vào một khúc ngoặt chạy như bay.
Lấy kinh nghiệm ba năm nay của cô, trên đường tan tầm đừng tìm người quen trò chuyện, bằng không hôm nay bạn mua món ăn gì đến truyền khắp đường.
Bà thím này còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghẹn lại ở cổ họng, nhìn bóng lưng rời đi của Kiều Trà Trà, một hồi lâu sau mới bứt rứt nói: "Tính tình của Tiểu Kiều đúng là hoạt bát hơn không ít."
Trước khi xuất giá là một dạng, sau khi xuất là một dạng khác, ai không nói sau khi cô gả cho Tiểu Ninh là hưởng phúc, nếu không sao có thể biến thành như vậy.
Nói tới Kiều Trà Trà, có thể nói là người nổi tiếng xung quanh đây.
Vì sao hả? Bởi vì hạt giống số một của Viện Nông Nghiệp trong lòng các bà các thím bị cô bắt được.
Ông trời ơi!
Hạt giống số một của Viện Nông Nghiệp là ai cơ chứ?
Ninh Du chứ ai.
Người địa phương ở thành phố Bắc Kinh, sinh viện đại học, cấp bậc cao lương nhiều, tuổi còn trẻ nhưng có đến mấy năm kinh nghiệm làm việc, là con rể tốt nhất mà các bà các thím hận không thể tranh đến vỡ đầu chảy máu.
Điều kiện bản thân ưu tú, hoàn cảnh gia đình càng bớt lo.
Khi Ninh Du 15 tuổi năm ấy cha anh vì công việc mà qua đời, để lại nhà xe khoản bồi thường. May mà Ninh Du thông minh, 16 tuổi lên đại học, mẹ của anh cũng tái giá vào năm anh 16 tuổi, gả cho một lãnh đạo nhỏ của xưởng thực phẩm, cách xa nơi này!
Nhìn đi, đây là cái gì?
Đây là cha chết mẹ lấy chồng, mẹ lại sinh một trai một gái, chờ sau khi Ninh Du kết hôn thì hai vợ đóng cửa sinh sống, không có cha mẹ chồng làm ầm ĩ, càng không có anh chị em thân cận chia gia sản.
Cái gì là con rể tốt, đây chính là con rể tốt.
Hàng xóm láng giềng gần đấy đều nghĩ như vậy, nếu Kiều Trà Trà biết được những lời bọn họ nói thầm sau lưng, e rằng phải ha ha.
Ai nói mẹ chồng tái giá chính là mẹ chồng tốt?
Mỗi nhà đều có cái khó riêng của mỗi nhà, có mấy người mọc nốt ruồi trên mặt, nhưng có những người mọc ở trên mông, ai có thể nhìn thấy.
Lại như hôm nay, Kiều Trà Trà về đến nhà đẩy cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ chồng cô ngồi ở trên sô pha, trong nháy mắt toàn thân căng thẳng, trong lòng sáng lên đèn đỏ, cảnh báo kéo lại tới cấp cao nhất.
Người mẹ chồng này của cô, bình thường không đến, vừa đến đã khiến người ta ê răng đau gan.
Vừa thấy Kiều Trà Trà, tay Lý Quế Chi cầm khăn tay màu trắng, khẽ bụm mũi: "Về rồi?"
Trong lòng Kiều Trà Trà yên lặng trợn trắng mắt, thả đồ xuống cười cười: "Mẹ hôm nay sao mẹ rảnh rỗi lại đây, Hồi Nam với Hồi Bắc đâu?"
Gia đình mà Lý Quế Chi tái giá họ Trần, sau khi tái giá năm thứ hai thì sinh một đứa con trai, tên Trần Hồi Nam. Lại qua hai năm, sinh con gái nhỏ Trần Hồi Bắc.
Từ cái tên đã hiểu được, người trước hẳn là có con trai riêng hoặc con gái riêng. Quả thật có, con riêng đã cưới vợ sinh con, bà ta thuộc về loại vào cửa làm bà nội. Năm ngoái con gái riêng tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì xuống nông thôn, rời đi khá xa.
Lý Quế Chi không trả lời, chỉ khẽ nhíu lông mày hỏi: "Trong nhà sao lại có mùi gì thế?"
Kiều Trà Trà bĩu môi, lòng nói lỗ mũi của bà thật thính. Cô đổi đôi dép lê nói: "Gì mà có mùi, hôm qua con trai của mẹ nói muốn ăn ruột già mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro