Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Cuộc Sống Của N...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Bất kể như thế nào, chị cả đối xử với nguyên chủ đối xử với cô đều tốt, Kiều Trà Trà cảm thấy mình phải đội ơn phần ân tình này của chị cả.
Mà chị dâu cả Kiều ư, kỳ thật cũng coi như một người chị dâu tốt.
Chị ấy yêu mến tiểu bối hiếu thuận người già, năm đó vì chuyện nguyên chủ sắp xuống nông thôn mà cũng suốt ruột chạy đôn chạy đáo. Trong trí nhớ, đoạn thời gian kia chị dâu và chị cả đi khắp nơi vơ vét vải vóc và bông, chính là chuẩn bị cho nguyên chủ. Bọn họ sợ nguyên chủ sẽ bị phân đến Tây Bắc và Đông Bắc, thế là làm đệm giường và chăn mền thật dày.
Nhưng niên đại này luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, chị dâu lo lắng hai mẹ con cô sẽ ảnh hưởng đến cả nhà mình, sẽ cảm thấy hai mẹ con cô mang đến cho mình không tiện, trong lời nói cử chỉ mang theo chút cảm xúc, cái này cũng bình thường.
Kiều Trà Trà trong lòng tự an ủi mình hồi lâu, nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc, nói không rõ là bởi vì cái gì. Trong kiểu gia đình thế này, rất nhiều lúc phải nhắm một mắt mở một mắt mà sống.
Trong phòng thật lâu không nói gì, mãi đến khi Tiểu Phong kêu khát nước mới đánh vỡ phần yên tĩnh này.
Kiều Trà Trà điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đến trong phòng cùng con trai ngủ trưa. Gần đây lúc ngủ Hoành Hoành cũng phải ôm cô, bằng không con mắt có thể trừng nửa ngày không nhắm lại được.
Chờ sau khi đứa nhỏ ngủ rồi, Kiều Trà Trà đi vào phòng khách, cũng cầm lấy hộp giấy vừa dán vừa nói: "Chị dâu, gần đây đoán chừng sẽ có người tới tìm em, nhưng mà em không ra khỏi cửa, người kia nếu như tìm tới chị, mặc kệ anh ta nói cái gì đều cứ nói em muốn một chân trong xưởng."
Chị dâu cả Kiều lơ ngơ: "Người thế nào?"
"Nam, khóe mắt có một nốt ruồi lớn."
Sáng sớm, Kiều Trà Trà đi nhà họ Tạ một chuyến.
Tạ Thiện Văn tiết lộ Trương Tây Hoa dựa vào xét nhà kiếm được một khoản hời lớn, lại báo cáo đại sự trong nội viện, khiến cho lòng người bàng hoàng, thật sự là không thể ở trong viện được nữa.
Trong nội viện có mấy vị lãnh đạo là bạn cũ của cha Ninh Du, tuy nói trước mắt không làm gì được anh ta, nhưng điều anh ta đi khỏi Thủ Đô vẫn không có vấn đề gì.
Tạ Thiện Văn còn nói trước khi Ninh Du bị mang đi từng nhốt ở trong văn phòng nội viện một khoảng thời gian ngắn, trong đoạn thời gian đó anh đăm chiêu suy nghĩ đều là tính toán cho mẹ con các cô. Trong khoảng thời gian này Kiều Trà Trà có thể ở nhà họ Kiều, an nhiên sống qua ngày, chưa chắc không phải là kết quả mà Ninh Du xin nhờ mấy vị bằng hữu và lãnh đạo giúp đỡ cô.
Còn nữa, Kiều Trà Trà cũng coi như biết ông chú kia của Tạ Thiện Văn là lão tướng cách mạng, nhiều năm trước bởi vì tổn thương mà từ chức, nhưng bạn bè ở khắp nơi, xem chừng cũng là bởi vì nguyên nhân này, anh ta mới có thể không bị ảnh hưởng trong cuộc vận động lần này.
Nếu Kiều Trà Trà cô còn ở Thủ Đô, vậy Tạ Thiện Văn chỉ sợ còn phải cố kỵ một hai, phòng ngừa Trương Tây Hoa chó cùng rứt giậu. Nhưng Kiều Trà Trà đã quyết định đi Miên Sơn thì không cần lo lắng bị uy hiếp.
Nói cách khác, sự tình có thể làm tuyệt tình một chút. Lãnh đạo điều anh ta đi khỏi Thủ Đô, vậy Tạ Thiện Văn liền có thể khiến anh ta không có cách nào dựa vào quan hệ của người cậu làm lãnh đạo Cách ủy hội để quay lại Thủ Đô được nữa.
Anh ta hành động quyết tuyệt, Kiều Trà Trà cũng muốn làm quyết tuyệt, trước khi đi rất muốn tùy tiện tìm một cái tên tuổi nào đó hãm hại anh ta một lần.
Tức giận chứ, Kiều Trà Trà hiện tại nhớ tới vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhà của cô, xe của cô, radio của cô, thậm chí phòng bếp của cô cũng bị mất.
Không thể mất không được!
Mà chị dâu cả Kiều ư, kỳ thật cũng coi như một người chị dâu tốt.
Chị ấy yêu mến tiểu bối hiếu thuận người già, năm đó vì chuyện nguyên chủ sắp xuống nông thôn mà cũng suốt ruột chạy đôn chạy đáo. Trong trí nhớ, đoạn thời gian kia chị dâu và chị cả đi khắp nơi vơ vét vải vóc và bông, chính là chuẩn bị cho nguyên chủ. Bọn họ sợ nguyên chủ sẽ bị phân đến Tây Bắc và Đông Bắc, thế là làm đệm giường và chăn mền thật dày.
Nhưng niên đại này luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, chị dâu lo lắng hai mẹ con cô sẽ ảnh hưởng đến cả nhà mình, sẽ cảm thấy hai mẹ con cô mang đến cho mình không tiện, trong lời nói cử chỉ mang theo chút cảm xúc, cái này cũng bình thường.
Kiều Trà Trà trong lòng tự an ủi mình hồi lâu, nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc, nói không rõ là bởi vì cái gì. Trong kiểu gia đình thế này, rất nhiều lúc phải nhắm một mắt mở một mắt mà sống.
Trong phòng thật lâu không nói gì, mãi đến khi Tiểu Phong kêu khát nước mới đánh vỡ phần yên tĩnh này.
Kiều Trà Trà điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đến trong phòng cùng con trai ngủ trưa. Gần đây lúc ngủ Hoành Hoành cũng phải ôm cô, bằng không con mắt có thể trừng nửa ngày không nhắm lại được.
Chờ sau khi đứa nhỏ ngủ rồi, Kiều Trà Trà đi vào phòng khách, cũng cầm lấy hộp giấy vừa dán vừa nói: "Chị dâu, gần đây đoán chừng sẽ có người tới tìm em, nhưng mà em không ra khỏi cửa, người kia nếu như tìm tới chị, mặc kệ anh ta nói cái gì đều cứ nói em muốn một chân trong xưởng."
Chị dâu cả Kiều lơ ngơ: "Người thế nào?"
"Nam, khóe mắt có một nốt ruồi lớn."
Sáng sớm, Kiều Trà Trà đi nhà họ Tạ một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thiện Văn tiết lộ Trương Tây Hoa dựa vào xét nhà kiếm được một khoản hời lớn, lại báo cáo đại sự trong nội viện, khiến cho lòng người bàng hoàng, thật sự là không thể ở trong viện được nữa.
Trong nội viện có mấy vị lãnh đạo là bạn cũ của cha Ninh Du, tuy nói trước mắt không làm gì được anh ta, nhưng điều anh ta đi khỏi Thủ Đô vẫn không có vấn đề gì.
Tạ Thiện Văn còn nói trước khi Ninh Du bị mang đi từng nhốt ở trong văn phòng nội viện một khoảng thời gian ngắn, trong đoạn thời gian đó anh đăm chiêu suy nghĩ đều là tính toán cho mẹ con các cô. Trong khoảng thời gian này Kiều Trà Trà có thể ở nhà họ Kiều, an nhiên sống qua ngày, chưa chắc không phải là kết quả mà Ninh Du xin nhờ mấy vị bằng hữu và lãnh đạo giúp đỡ cô.
Còn nữa, Kiều Trà Trà cũng coi như biết ông chú kia của Tạ Thiện Văn là lão tướng cách mạng, nhiều năm trước bởi vì tổn thương mà từ chức, nhưng bạn bè ở khắp nơi, xem chừng cũng là bởi vì nguyên nhân này, anh ta mới có thể không bị ảnh hưởng trong cuộc vận động lần này.
Nếu Kiều Trà Trà cô còn ở Thủ Đô, vậy Tạ Thiện Văn chỉ sợ còn phải cố kỵ một hai, phòng ngừa Trương Tây Hoa chó cùng rứt giậu. Nhưng Kiều Trà Trà đã quyết định đi Miên Sơn thì không cần lo lắng bị uy hiếp.
Nói cách khác, sự tình có thể làm tuyệt tình một chút. Lãnh đạo điều anh ta đi khỏi Thủ Đô, vậy Tạ Thiện Văn liền có thể khiến anh ta không có cách nào dựa vào quan hệ của người cậu làm lãnh đạo Cách ủy hội để quay lại Thủ Đô được nữa.
Anh ta hành động quyết tuyệt, Kiều Trà Trà cũng muốn làm quyết tuyệt, trước khi đi rất muốn tùy tiện tìm một cái tên tuổi nào đó hãm hại anh ta một lần.
Tức giận chứ, Kiều Trà Trà hiện tại nhớ tới vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhà của cô, xe của cô, radio của cô, thậm chí phòng bếp của cô cũng bị mất.
Không thể mất không được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro