Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Kiểm Kê Vật Tư...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Hai người mang một đứa nhỏ đi đến sân phơi lúa trong thôn, bình thường tất cả mọi người sẽ tập trung ở tại sân phơi lúa để chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Kiều Trà Trà thật xa đã thấy trên sân phơi lúa có không ít người đứng đấy rồi, các thôn dân theo thứ tự xách theo công cụ, cười cười nói nói, hoặc là la hét hát hò kết bạn đi vào trong ruộng.
Cô bỗng nhiên dừng bước chân, sửng sốt một lát, hỏi: "Hiện tại phân bón nhà nông có phải không đủ dùng hay không?"
Ninh Du: "Không sai, kỳ thật hiện tại rất nhiều nơi đều đang tranh cướp giành giật mua phân hóa học, cấp trên cũng đang phát triển phân hóa học."
Nhà máy phân hóa học đầu tiên của quốc gia bọn họ được xây vào những năm 1930, nhưng đến thập niên năm mươi, chiếm phần lớn vẫn là phân bón nhà nông.
Không có cách nào, sản lượng theo không kịp.
Ninh Du nắm tay của cô tiếp tục nói: "Lúc đó em còn nhỏ tuổi sợ là không nhớ rõ, ở trong ấn tượng của anh, lúc anh hơn mười tuổi có làm qua vận động ủ phân. Khi đó đều nói gia phì xuất môn, khoáng phì xuất thổ, sơn phì hạ sơn, thủy phì thượng ngạn[1], đến bây giờ rất nhiều nơi vẫn là như vậy."
[1]Ý chỉ các loại phân có sẵn ở gia đình, đất, núi và biển mà con người có thể khai thác, tận dụng phục vụ cho nông nghiệp.
Anh lại nói: "Còn nhớ rõ năm ngoái anh đi duyên hải công tác không? Nơi đó phân nước là hải phì[2], nhưng khá thú vị. Đất liền chúng ta tranh cướp giành giật muốn hàng hải sản chỗ bọn họ là dùng để ủ phân."
[2]Hải phì là phân bón được làm từ chất thải thủy sản đã qua chế biến và thực vật, động vật hoặc khoáng chất không ăn được ở biển
"Hàng hải sản nào?" Con mắt Kiều Trà Trà sáng như sao, cô rất thích nghe Ninh Du nói những chuyện này.
"Đơn giản chính là nhím biển, rêu, nội tạng hải sản, cộng thêm đất đai ở biển nữa, cộng lại cũng không tệ chút nào."
Ninh Du mặc dù sinh ra ở niên đại không có đường sắt cao tốc, không có mạng internet, nhưng tầm nhìn có vẻ còn rộng hơn người sinh ra ở thế kỷ 21 như cô!
Lúc anh đại học đã theo đạo sư đi qua sa mạc hoang vu và hoang mạc, cũng đi qua làng chài duyên hải. Thậm chí từng tới thảo nguyên, ở nhà bạc nơi đó hai tháng, còn bò qua Đại Hoành Đạt (tên một dãy núi), chỉ thiếu ra nước ngoài dạo một vòng.
Nhưng nói trở lại, Kiều Trà Trà cũng chưa từng đi nước ngoài, đời trước cô đi qua xa nhất chính là đi tỉnh bên cạnh học đại học.
Với những điều này thì sao có thể khiến cô có cảm giác ưu việc ở chỗ Ninh Du được cơ chứ.
Cô nghe đến vui vẻ, Ninh Du cũng nói đến hăng say.
Anh nói: "Hai năm nay nhà máy phân hóa học nhiều rồi, sản lượng cũng nhiều theo. Quốc gia chúng ta có nhu cầu cao, cho nên khó mua vẫn là khó mua, công xã nếu có ý tưởng này, tốn một chút sức lực chạy thêm mấy lần có lẽ cũng có thể mua được. Số lượng không đủ cũng không sao cả, phân bón nhà nông và phân bón hóa học kết hợp lại mà dùng, dùng đúng cách đúng tỉ lệ là được."
Kiều Trà Trà gãi đầu một cái, suy nghĩ mấy giây lập tức cảm xúc bành trướng tinh thần!
Kết quả như vậy chính là sản lượng lương thực gia tăng mức độ lớn, sau đó các thôn dân được phân nhiều tiền hơn, đến lúc đó trong đội có thể tiếp tục mua phân bón.
Có tiền, phân bón sẽ có thể mua đủ, hình thành một loại tuần hoàn tốt.
Đến lúc đó phân bón nhà nông mà nhà mình sản xuất sẽ giữ lại cho mình, cô có tưới vườn rau hay là khai hoang đều được, dù sao kết quả chính là có nhà vệ sinh riêng.
Nhà mình nếu có thể có nhà vệ sinh, ai vui lòng đi nhà vệ sinh công cộng đúng hay không? Có thể hưởng thụ thì ai muốn chịu khổ chứ.
Hơn nữa không nói vệ sinh, còn có vấn đề an toàn nữa.
Bây giờ thời tiết này khá tốt, chờ đến mùa đông, thời tiết chuyển xuống âm mấy độ, ban đêm lúc đi nhà xí gặp phải gió đêm rét lạnh, không biết chừng run thành gấu chó cũng nên.
A, Kiều Trà Trà nghĩ đến cảnh tượng đó liền sợ hãi.
Cô lập tức đưa ra cho mình một mục tiêu, trước khi mùa đông đến cô muốn xây cho mình một gian nhà vệ sinh!
Phương pháp thực hiện mục tiêu tốt nhất —— thuyết phục các thôn dân cùng nhau xây.
Không cần đến toàn thể mọi người cùng đồng ý, chỉ cần hơn ba hộ là cô đã có biện pháp xây rồi!
Kiều Trà Trà thật xa đã thấy trên sân phơi lúa có không ít người đứng đấy rồi, các thôn dân theo thứ tự xách theo công cụ, cười cười nói nói, hoặc là la hét hát hò kết bạn đi vào trong ruộng.
Cô bỗng nhiên dừng bước chân, sửng sốt một lát, hỏi: "Hiện tại phân bón nhà nông có phải không đủ dùng hay không?"
Ninh Du: "Không sai, kỳ thật hiện tại rất nhiều nơi đều đang tranh cướp giành giật mua phân hóa học, cấp trên cũng đang phát triển phân hóa học."
Nhà máy phân hóa học đầu tiên của quốc gia bọn họ được xây vào những năm 1930, nhưng đến thập niên năm mươi, chiếm phần lớn vẫn là phân bón nhà nông.
Không có cách nào, sản lượng theo không kịp.
Ninh Du nắm tay của cô tiếp tục nói: "Lúc đó em còn nhỏ tuổi sợ là không nhớ rõ, ở trong ấn tượng của anh, lúc anh hơn mười tuổi có làm qua vận động ủ phân. Khi đó đều nói gia phì xuất môn, khoáng phì xuất thổ, sơn phì hạ sơn, thủy phì thượng ngạn[1], đến bây giờ rất nhiều nơi vẫn là như vậy."
[1]Ý chỉ các loại phân có sẵn ở gia đình, đất, núi và biển mà con người có thể khai thác, tận dụng phục vụ cho nông nghiệp.
Anh lại nói: "Còn nhớ rõ năm ngoái anh đi duyên hải công tác không? Nơi đó phân nước là hải phì[2], nhưng khá thú vị. Đất liền chúng ta tranh cướp giành giật muốn hàng hải sản chỗ bọn họ là dùng để ủ phân."
[2]Hải phì là phân bón được làm từ chất thải thủy sản đã qua chế biến và thực vật, động vật hoặc khoáng chất không ăn được ở biển
"Hàng hải sản nào?" Con mắt Kiều Trà Trà sáng như sao, cô rất thích nghe Ninh Du nói những chuyện này.
"Đơn giản chính là nhím biển, rêu, nội tạng hải sản, cộng thêm đất đai ở biển nữa, cộng lại cũng không tệ chút nào."
Ninh Du mặc dù sinh ra ở niên đại không có đường sắt cao tốc, không có mạng internet, nhưng tầm nhìn có vẻ còn rộng hơn người sinh ra ở thế kỷ 21 như cô!
Lúc anh đại học đã theo đạo sư đi qua sa mạc hoang vu và hoang mạc, cũng đi qua làng chài duyên hải. Thậm chí từng tới thảo nguyên, ở nhà bạc nơi đó hai tháng, còn bò qua Đại Hoành Đạt (tên một dãy núi), chỉ thiếu ra nước ngoài dạo một vòng.
Nhưng nói trở lại, Kiều Trà Trà cũng chưa từng đi nước ngoài, đời trước cô đi qua xa nhất chính là đi tỉnh bên cạnh học đại học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với những điều này thì sao có thể khiến cô có cảm giác ưu việc ở chỗ Ninh Du được cơ chứ.
Cô nghe đến vui vẻ, Ninh Du cũng nói đến hăng say.
Anh nói: "Hai năm nay nhà máy phân hóa học nhiều rồi, sản lượng cũng nhiều theo. Quốc gia chúng ta có nhu cầu cao, cho nên khó mua vẫn là khó mua, công xã nếu có ý tưởng này, tốn một chút sức lực chạy thêm mấy lần có lẽ cũng có thể mua được. Số lượng không đủ cũng không sao cả, phân bón nhà nông và phân bón hóa học kết hợp lại mà dùng, dùng đúng cách đúng tỉ lệ là được."
Kiều Trà Trà gãi đầu một cái, suy nghĩ mấy giây lập tức cảm xúc bành trướng tinh thần!
Kết quả như vậy chính là sản lượng lương thực gia tăng mức độ lớn, sau đó các thôn dân được phân nhiều tiền hơn, đến lúc đó trong đội có thể tiếp tục mua phân bón.
Có tiền, phân bón sẽ có thể mua đủ, hình thành một loại tuần hoàn tốt.
Đến lúc đó phân bón nhà nông mà nhà mình sản xuất sẽ giữ lại cho mình, cô có tưới vườn rau hay là khai hoang đều được, dù sao kết quả chính là có nhà vệ sinh riêng.
Nhà mình nếu có thể có nhà vệ sinh, ai vui lòng đi nhà vệ sinh công cộng đúng hay không? Có thể hưởng thụ thì ai muốn chịu khổ chứ.
Hơn nữa không nói vệ sinh, còn có vấn đề an toàn nữa.
Bây giờ thời tiết này khá tốt, chờ đến mùa đông, thời tiết chuyển xuống âm mấy độ, ban đêm lúc đi nhà xí gặp phải gió đêm rét lạnh, không biết chừng run thành gấu chó cũng nên.
A, Kiều Trà Trà nghĩ đến cảnh tượng đó liền sợ hãi.
Cô lập tức đưa ra cho mình một mục tiêu, trước khi mùa đông đến cô muốn xây cho mình một gian nhà vệ sinh!
Phương pháp thực hiện mục tiêu tốt nhất —— thuyết phục các thôn dân cùng nhau xây.
Không cần đến toàn thể mọi người cùng đồng ý, chỉ cần hơn ba hộ là cô đã có biện pháp xây rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro