Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Người Nhà Đoàn...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Hoành Hoành dậy sớm nên lúc này ở trong ngực của cô dần dần thiếp đi. Nhìn vẻ mặt an yên khi ngủ của con trai, Kiều Trà Trà lại có chút thương cảm.
Xuyên qua mấy năm này, nhà họ Kiều đối xử với cô tốt, cô cũng dần dần xem người nhà họ Kiều như người nhà. Bây giờ cô rời đi, về sau mấy năm không gặp nhau nữa, tâm tình của cô cũng buồn bã không ít.
"Loảng xoảng loảng xoảng —— "
Xe lửa chạy về phía trước.
Kiều Trà Trà rất nhanh liền không có thời gian buồn bã, cái niên đại này ngồi xe lửa thật sự khó chịu, không chỉ chậm, than đá bị đốt lên sinh ra mùi khói lại còn khó ngửi.
Lại thêm trong xe nhiều người, nhiều người phức tạp, Kiều Trà Trà không hề dám vận dụng không gian, đành phải cầm bánh bao hành tay và nước nóng chậm rãi gặm.
Vì sao, bởi vì ăn hết bánh bao cũng chỉ có thể ăn bánh bột ngô cứng như đá.
Bánh bột ngô là tối hôm qua anh rể cố ý gói vào, nói là mặc dù hương vị không ngon, nhưng có thể để hơn hai ngày giữa cái tiết trời mùa hè này, rất là thích hợp để đi xe đường dài.
"Mẹ, cái này không thể ăn."
Sau một ngày bánh bột ngô về, Hoành Hoành rốt cục chịu không được, khó chịu tựa ở trên bờ vai của Kiều Trà Trà nhỏ giọng nói.
Kiều Trà Trà cười thầm, trong lòng tự nhủ không thể ăn con còn có thể ăn ba lần, cũng thật lợi hại. Mẹ con phải mượn đi nhà xí, ở trong nhà xí ăn xong mấy cái bánh trứng gà dự trữ sẵn trong không gian, cái bánh bột ngô này mẹ cũng không thích ăn.
"Lại kiên trì kiên trì." Người mẹ vô lương - Kiều Trà Trà an ủi như thế, thuận tay cho con trai uống chút nước nóng.
Dùng nước nóng ăn kèm, như vậy có thể nhai nuốt dễ hơn.
Ai, thật sự không phải cô làm mẹ không thương con, thật sự là cô không thể bất chấp nguy hiểm nha.
Một chút cũng không thể.
Xe lửa còn đang chạy về phía trước, Dương Vân thỉnh thoảng sẽ thừa dịp xe lửa qua đường hầm, bên trong toa xe một vùng tăm tối nhét vào trong miệng Hoành Hoành một viên kẹo sữa.
Làm mẹ có lẽ sẽ còn bởi vì đủ loại lo lắng chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh ăn một mình, nhưng con trai còn ngây thơ lại sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Dương Vân người ta vừa nhét vào trong miệng nó, nó dùng sức hút mấy cái liền trở tay móc kẹo sữa bên trong miệng ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trong mồm Kiều Trà Trà.
Oẹ!
Biểu cảm của Kiều Trà Trà rất là phức tạp, lúc cô ăn vào viên kẹo sền sệt ẩm ướt nước miếng, quả thật là đen mặt muốn nôn.
-
Lộ trình hai ngày một đêm cuối cùng cũng kết thúc.
Lại là một tiếng còi vào ga, xe lửa chậm rãi dừng lại, dừng ở ga Bình Bắc.
Lúc này ánh bình minh vừa ló rạng, từng tia nắng phá vỡ tầng mây chiếu xuống mảnh đất này, mặt trời như quả trứng đỏ hỏn khiến cho người ta cảm thấy sức sống bừng bừng, tràn đầy tinh thần.
Chí ít Kiều Trà Trà lúc này là như vậy, đứng ở trên cầu thang bên ngoài cầu thang, nhìn qua tất cả nơi này, tất cả những gì bị ánh mặt trời chiếu sáng, buồn rầu vướng vít ở trong lòng đã vài ngày rốt cục cũng tiêu tán.
"Mẹ, cha đang ở đâu?" Hoành Hoành trừng to mắt nhìn chung quanh, hỏi một câu như vậy.
"Cha con, " Kiều Trà Trà chăm chú suy tư một lát, nói: "Có lẽ đang..."
"Đang quét chuồng bò!"
Cô còn chưa nói hết lời liền bị người cắt ngang, Kiều Trà Trà quay người, chỉ thấy là một ông lão dùng khẩu âm bản địa trả lời.
Ông Chu đến gần xoay người, trừng con mắt đục ngầu, nghiêm túc nhìn Hoành Hoành vài lần, lời gì cũng không nói, dùng cán tẩu thuốc gõ gõ xe lừa nói: "Tôi tới đón mấy người, lên xe đi."
Kiều Trà Trà: "..."
Nói thật, cô có chút không biết làm sao.
Người bản địa kia đi nhanh lên tới, cau mày nhìn đồ đạc nói: "Không có vấn đề gì, cô chính là đi thôn Thượng Dương."
Kiều Trà Trà nháy mắt mấy cái, chậm rãi lên xe.
Không phải cô già mồm, thật sự là...
Bên trên cái xe lừa này vì sao nhiều gà như vậy chứ.
"Thôn bên cạnh muốn mở một trại nuôi gà, ta vừa vặn đến huyện thì tiện thể giúp một tay chứ sao."
Trên đường trở về, ông Chu nói như vậy.
Xuyên qua mấy năm này, nhà họ Kiều đối xử với cô tốt, cô cũng dần dần xem người nhà họ Kiều như người nhà. Bây giờ cô rời đi, về sau mấy năm không gặp nhau nữa, tâm tình của cô cũng buồn bã không ít.
"Loảng xoảng loảng xoảng —— "
Xe lửa chạy về phía trước.
Kiều Trà Trà rất nhanh liền không có thời gian buồn bã, cái niên đại này ngồi xe lửa thật sự khó chịu, không chỉ chậm, than đá bị đốt lên sinh ra mùi khói lại còn khó ngửi.
Lại thêm trong xe nhiều người, nhiều người phức tạp, Kiều Trà Trà không hề dám vận dụng không gian, đành phải cầm bánh bao hành tay và nước nóng chậm rãi gặm.
Vì sao, bởi vì ăn hết bánh bao cũng chỉ có thể ăn bánh bột ngô cứng như đá.
Bánh bột ngô là tối hôm qua anh rể cố ý gói vào, nói là mặc dù hương vị không ngon, nhưng có thể để hơn hai ngày giữa cái tiết trời mùa hè này, rất là thích hợp để đi xe đường dài.
"Mẹ, cái này không thể ăn."
Sau một ngày bánh bột ngô về, Hoành Hoành rốt cục chịu không được, khó chịu tựa ở trên bờ vai của Kiều Trà Trà nhỏ giọng nói.
Kiều Trà Trà cười thầm, trong lòng tự nhủ không thể ăn con còn có thể ăn ba lần, cũng thật lợi hại. Mẹ con phải mượn đi nhà xí, ở trong nhà xí ăn xong mấy cái bánh trứng gà dự trữ sẵn trong không gian, cái bánh bột ngô này mẹ cũng không thích ăn.
"Lại kiên trì kiên trì." Người mẹ vô lương - Kiều Trà Trà an ủi như thế, thuận tay cho con trai uống chút nước nóng.
Dùng nước nóng ăn kèm, như vậy có thể nhai nuốt dễ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai, thật sự không phải cô làm mẹ không thương con, thật sự là cô không thể bất chấp nguy hiểm nha.
Một chút cũng không thể.
Xe lửa còn đang chạy về phía trước, Dương Vân thỉnh thoảng sẽ thừa dịp xe lửa qua đường hầm, bên trong toa xe một vùng tăm tối nhét vào trong miệng Hoành Hoành một viên kẹo sữa.
Làm mẹ có lẽ sẽ còn bởi vì đủ loại lo lắng chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh ăn một mình, nhưng con trai còn ngây thơ lại sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Dương Vân người ta vừa nhét vào trong miệng nó, nó dùng sức hút mấy cái liền trở tay móc kẹo sữa bên trong miệng ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trong mồm Kiều Trà Trà.
Oẹ!
Biểu cảm của Kiều Trà Trà rất là phức tạp, lúc cô ăn vào viên kẹo sền sệt ẩm ướt nước miếng, quả thật là đen mặt muốn nôn.
-
Lộ trình hai ngày một đêm cuối cùng cũng kết thúc.
Lại là một tiếng còi vào ga, xe lửa chậm rãi dừng lại, dừng ở ga Bình Bắc.
Lúc này ánh bình minh vừa ló rạng, từng tia nắng phá vỡ tầng mây chiếu xuống mảnh đất này, mặt trời như quả trứng đỏ hỏn khiến cho người ta cảm thấy sức sống bừng bừng, tràn đầy tinh thần.
Chí ít Kiều Trà Trà lúc này là như vậy, đứng ở trên cầu thang bên ngoài cầu thang, nhìn qua tất cả nơi này, tất cả những gì bị ánh mặt trời chiếu sáng, buồn rầu vướng vít ở trong lòng đã vài ngày rốt cục cũng tiêu tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, cha đang ở đâu?" Hoành Hoành trừng to mắt nhìn chung quanh, hỏi một câu như vậy.
"Cha con, " Kiều Trà Trà chăm chú suy tư một lát, nói: "Có lẽ đang..."
"Đang quét chuồng bò!"
Cô còn chưa nói hết lời liền bị người cắt ngang, Kiều Trà Trà quay người, chỉ thấy là một ông lão dùng khẩu âm bản địa trả lời.
Ông Chu đến gần xoay người, trừng con mắt đục ngầu, nghiêm túc nhìn Hoành Hoành vài lần, lời gì cũng không nói, dùng cán tẩu thuốc gõ gõ xe lừa nói: "Tôi tới đón mấy người, lên xe đi."
Kiều Trà Trà: "..."
Nói thật, cô có chút không biết làm sao.
Người bản địa kia đi nhanh lên tới, cau mày nhìn đồ đạc nói: "Không có vấn đề gì, cô chính là đi thôn Thượng Dương."
Kiều Trà Trà nháy mắt mấy cái, chậm rãi lên xe.
Không phải cô già mồm, thật sự là...
Bên trên cái xe lừa này vì sao nhiều gà như vậy chứ.
"Thôn bên cạnh muốn mở một trại nuôi gà, ta vừa vặn đến huyện thì tiện thể giúp một tay chứ sao."
Trên đường trở về, ông Chu nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro