Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Pháo Đốt Tiểu K...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Trong cung tiêu xã cũng không có đồ tốt gì để nhặt, ngoại trừ thảm dày, thêm mấy cái khăn mặt, cùng với hai cân đường cát trắng chất lượng kém, Kiều Trà Trà thấy vẫn còn có thể dùng nên mua luôn. Khăn mặt là hàng cần thiết, mà đường, gần đây mỗi sáng trong nhà đều hầm canh đậu xanh, bỏ chút ít cũng vừa hay.
Kiều Trà Trà vừa chỉnh lý vừa nói: "Hôm nay mẹ đến, bảo ngày mai chúng ta sang ăn cơm, sinh nhật 50 tuổi của chú Trần."
Ninh Du lắc đầu: "Anh không đi."
"Em biết, sáng mai còn là sinh nhật của Hoành Hoành mà."
Kiều Trà Trà không tính âm lịch, lại theo thói quen đời trước, trong nhà chỉ mừng sinh nhật dương lịch cho đứa nhỏ.
Lòng cô nói cũng khó trách quan hệ của Ninh Du với mẹ anh không tốt, lúc trước khi cô sinh Hoành Hoành, bà Lý Quế Chi tự thân hầu hạ vợ con riêng ở cử, chờ Hoành Hoành sinh được nửa tháng, người bà nội ruột này mới bừng tỉnh, sau đó khoan thai đến muộn.
Lý Quế Chi vô tư, Ninh Du lại cao ngạo, đoạn thời gian đó một người chưa từng hỏi tới sinh nhật của cháu trai ruột, một người cũng chưa bao giờ mở miệng nói.
Sau đó Kiều Trà Trà thực sự không nhìn nổi, len lén tiết lộ ngày sinh, hằng năm vào sinh nhật âm lịch Lý Quế Chi sẽ đưa một bộ quần áo đến.
… Ạch, người không tới mà quần áo đến, được!
Chuyện của bậc cha mẹ Kiều Trà Trà không hiểu lắm, chỉ mơ hồ biết cha mẹ Ninh Du và chú Trần đều quen biết nhau, từ thái độ của Ninh Du đối với chú Trần, quan hệ cũng không quá ổn. Mà năm nay sinh nhật của chú Trần trùng hợp đụng với sinh nhật Hoành Hoành, trong lòng Ninh Du hẳn có chút không dễ chịu.
Ninh Du không chịu thừa nhận: "Có gì mà không dễ chịu, một người lịch âm một người lịch dương. Lại nói một năm chỉ hơn 300 ngày, trên đời này trùng sinh nhật cũng thường gặp."
Nói xong vội nói sang chuyện khác, kéo tay Kiều Trà Trà nói: "Đúng rồi, sáng mai anh có món đồ cần đưa tới chỗ em."
"Cái gì?" Kiều Trà Trà quả nhiên bị được dời đi sự chú ý, nói tới "chỗ" nhất định là chỉ không gian nhỏ, cô hơi kinh ngạc.
Ninh Du do dự một chút, nói thật: "Là một vài tư liệu của thầy."
Kiều Trà Trà hiểu ngay, thầy Ninh Du từng du học ở nước ngoài, hơn mười năm trước còn có kinh nghiệm cộng sự với người Liên Xô. Gần đây tin tức chặt chẽ, anh càng bị nhìn chăm chăm, rất nhiều thứ phải giấu đi.
"Không sao, em cứ lén mang về cho anh." Cô có không gian, không coi việc này là chuyện to tát.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, có vài flag thật sự không thể lập!
Tạm thời vẫn là chuyện ngày mai, sau khi Kiều Trà Trà tắm xong thoải mái nằm trên giường, cửa sổ trong phòng mở ra, gió đêm bên ngoài xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng.
Ninh Du dỗ đứa nhỏ xong còn phải làm vài công việc, mãi đến tận tiếng chó sủa bên nhà thím Tần ngưng, anh mới ngừng làm bò lên giường.
Từ lâu Kiều Trà Trà đã tiến vào mộng đẹp, theo bản năng xoay người dựa vào lồng ngực Ninh Du, tay vịn cổ của anh, chỉ nói mớ vài tiếng rồi khôi phục yên tĩnh.
Ninh Du muốn ôm sát cô, lại sợ cô nóng tỉnh, nèn nắm bàn tay cô, hôn nhẹ trán, sau đó cũng nhắm mắt ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hôm nay Kiều Trà Trà nghỉ, không đưa con trai đến nhà trẻ, chờ Ninh Du đi làm hai mẹ con lập tức đạp xe đạp ra ngoài.
Trước phải tới nhà họ Trần một chuyến, Ninh Du khó chịu bên kia, Kiều Trà Trà lại cảm thấy cũng không thể không lộ diện.
Có điều không cần quá thân, đưa mấy miếng bánh ngọt mua ở cung tiêu xã là được, có thể bù đắp nửa bọc táo Lý Quế Chi cho hôm qua.
Quả nhiên, Kiều Trà Trà tới cửa nói chuyện hôm nay Ninh Du không rảnh, mặt Lý Quế Chi lập tức sầm xuống.
Bà ta bực mình nói: "Cô làm vợ , sao không khuyên nó một tiếng, chú Trần của nó đợi nó, ngóng trông nó tới."
Có nói thế nào thì Kiều Trà Trà cũng không tiếc phản ứng người mẹ chồng này, nói chuyện quá mất não.
Cô không buồn trợn mắt, ôm lấy con trai, không nể mặt mũi nói thẳng: "Mẹ hơn hai mươi năm cũng không làm nên chuyện, con mới ba, bốn năm là có thể làm được à? Ninh Du có tính tình gì, mẹ còn có thể không biết sao?" Cô tiếp tục nhỏ giọng thầm thì, "Năm đó khi cha đưa tang, thím Tần hỗ trợ chào hỏi khách khứa, bây giờ Ninh Du vẫn còn nhớ."
"Cô cái con nhỏ này!" Lý Quế Chi trừng mắt.
Kiều Trà Trà đánh gãy lời bà ta: "Lại nói, hôm nay cũng là sinh nhật ba tuổi của Hoành Hoành chúng con, mấy ngày trước Ninh Du tăng ca rất nhiều, chính là vì buổi chiều hôm nay có thể trở về vui vẻ đón sinh nhật với Hoành Hoành. Hoành Hoành của chúng con, từ trước đến giờ đều ăn sinh nhật dương lịch, lúc này không khéo trùng ngày, mẹ thay chúng con nói tiếng xin lỗi với chú Trần. Giống như mẹ nói, chú Trần đợi chúng con chờ mong chúng con, chú ấy nhất định có thể thông cảm."
Kiều Trà Trà vừa chỉnh lý vừa nói: "Hôm nay mẹ đến, bảo ngày mai chúng ta sang ăn cơm, sinh nhật 50 tuổi của chú Trần."
Ninh Du lắc đầu: "Anh không đi."
"Em biết, sáng mai còn là sinh nhật của Hoành Hoành mà."
Kiều Trà Trà không tính âm lịch, lại theo thói quen đời trước, trong nhà chỉ mừng sinh nhật dương lịch cho đứa nhỏ.
Lòng cô nói cũng khó trách quan hệ của Ninh Du với mẹ anh không tốt, lúc trước khi cô sinh Hoành Hoành, bà Lý Quế Chi tự thân hầu hạ vợ con riêng ở cử, chờ Hoành Hoành sinh được nửa tháng, người bà nội ruột này mới bừng tỉnh, sau đó khoan thai đến muộn.
Lý Quế Chi vô tư, Ninh Du lại cao ngạo, đoạn thời gian đó một người chưa từng hỏi tới sinh nhật của cháu trai ruột, một người cũng chưa bao giờ mở miệng nói.
Sau đó Kiều Trà Trà thực sự không nhìn nổi, len lén tiết lộ ngày sinh, hằng năm vào sinh nhật âm lịch Lý Quế Chi sẽ đưa một bộ quần áo đến.
… Ạch, người không tới mà quần áo đến, được!
Chuyện của bậc cha mẹ Kiều Trà Trà không hiểu lắm, chỉ mơ hồ biết cha mẹ Ninh Du và chú Trần đều quen biết nhau, từ thái độ của Ninh Du đối với chú Trần, quan hệ cũng không quá ổn. Mà năm nay sinh nhật của chú Trần trùng hợp đụng với sinh nhật Hoành Hoành, trong lòng Ninh Du hẳn có chút không dễ chịu.
Ninh Du không chịu thừa nhận: "Có gì mà không dễ chịu, một người lịch âm một người lịch dương. Lại nói một năm chỉ hơn 300 ngày, trên đời này trùng sinh nhật cũng thường gặp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong vội nói sang chuyện khác, kéo tay Kiều Trà Trà nói: "Đúng rồi, sáng mai anh có món đồ cần đưa tới chỗ em."
"Cái gì?" Kiều Trà Trà quả nhiên bị được dời đi sự chú ý, nói tới "chỗ" nhất định là chỉ không gian nhỏ, cô hơi kinh ngạc.
Ninh Du do dự một chút, nói thật: "Là một vài tư liệu của thầy."
Kiều Trà Trà hiểu ngay, thầy Ninh Du từng du học ở nước ngoài, hơn mười năm trước còn có kinh nghiệm cộng sự với người Liên Xô. Gần đây tin tức chặt chẽ, anh càng bị nhìn chăm chăm, rất nhiều thứ phải giấu đi.
"Không sao, em cứ lén mang về cho anh." Cô có không gian, không coi việc này là chuyện to tát.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, có vài flag thật sự không thể lập!
Tạm thời vẫn là chuyện ngày mai, sau khi Kiều Trà Trà tắm xong thoải mái nằm trên giường, cửa sổ trong phòng mở ra, gió đêm bên ngoài xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng.
Ninh Du dỗ đứa nhỏ xong còn phải làm vài công việc, mãi đến tận tiếng chó sủa bên nhà thím Tần ngưng, anh mới ngừng làm bò lên giường.
Từ lâu Kiều Trà Trà đã tiến vào mộng đẹp, theo bản năng xoay người dựa vào lồng ngực Ninh Du, tay vịn cổ của anh, chỉ nói mớ vài tiếng rồi khôi phục yên tĩnh.
Ninh Du muốn ôm sát cô, lại sợ cô nóng tỉnh, nèn nắm bàn tay cô, hôn nhẹ trán, sau đó cũng nhắm mắt ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hôm nay Kiều Trà Trà nghỉ, không đưa con trai đến nhà trẻ, chờ Ninh Du đi làm hai mẹ con lập tức đạp xe đạp ra ngoài.
Trước phải tới nhà họ Trần một chuyến, Ninh Du khó chịu bên kia, Kiều Trà Trà lại cảm thấy cũng không thể không lộ diện.
Có điều không cần quá thân, đưa mấy miếng bánh ngọt mua ở cung tiêu xã là được, có thể bù đắp nửa bọc táo Lý Quế Chi cho hôm qua.
Quả nhiên, Kiều Trà Trà tới cửa nói chuyện hôm nay Ninh Du không rảnh, mặt Lý Quế Chi lập tức sầm xuống.
Bà ta bực mình nói: "Cô làm vợ , sao không khuyên nó một tiếng, chú Trần của nó đợi nó, ngóng trông nó tới."
Có nói thế nào thì Kiều Trà Trà cũng không tiếc phản ứng người mẹ chồng này, nói chuyện quá mất não.
Cô không buồn trợn mắt, ôm lấy con trai, không nể mặt mũi nói thẳng: "Mẹ hơn hai mươi năm cũng không làm nên chuyện, con mới ba, bốn năm là có thể làm được à? Ninh Du có tính tình gì, mẹ còn có thể không biết sao?" Cô tiếp tục nhỏ giọng thầm thì, "Năm đó khi cha đưa tang, thím Tần hỗ trợ chào hỏi khách khứa, bây giờ Ninh Du vẫn còn nhớ."
"Cô cái con nhỏ này!" Lý Quế Chi trừng mắt.
Kiều Trà Trà đánh gãy lời bà ta: "Lại nói, hôm nay cũng là sinh nhật ba tuổi của Hoành Hoành chúng con, mấy ngày trước Ninh Du tăng ca rất nhiều, chính là vì buổi chiều hôm nay có thể trở về vui vẻ đón sinh nhật với Hoành Hoành. Hoành Hoành của chúng con, từ trước đến giờ đều ăn sinh nhật dương lịch, lúc này không khéo trùng ngày, mẹ thay chúng con nói tiếng xin lỗi với chú Trần. Giống như mẹ nói, chú Trần đợi chúng con chờ mong chúng con, chú ấy nhất định có thể thông cảm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro