Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn

Xem Xét Không G...

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

2024-11-02 13:48:31

Đội trưởng Chu thu dọn giấy tờ, dùng kẹp kẹp lấy, bất đắc dĩ nói ra: "Không phải lúc trước cha nói đừng quá thân thiết với người ta hay sao?"

Ông Chu trừng con trai: "Ta nói lúc nào hả!"

"Ha ha, cha lại không nhận. Là cha nói nhà ta và người ta qua lại thân thiết là hại người hại mình, con vốn chỉ muốn hỗ trợ xây chuồng bò cũ một chút mà thôi."

Ông Chu tức giận đến mức cái lưng hơi khòm cũng đứng thẳng lên, hừ hừ, thổi râu mép dựng đứng, nói: "Dù sao ta chưa từng nói vậy!"

Ngay sau đó ông lại có chút chột dạ, nói: "Ta nói vậy cũng là vì con, sang năm sẽ đổi chủ nhiệm công xã, nhà chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được."

"Nhưng mà, " thanh âm của ông càng ngày càng thấp, "Ta nào nghĩ đến vợ con đứa bé kia đều theo tới, trong bụng còn có thêm một đứa nữa, cái này nếu như không quan tâm tốt thì sẽ liên quan đến mạng người... Nếu xảy ra chuyện, cha con làm thế nào có thể xuống đất gặp chú được. Năm đó ta rớt xuống hồ Thượng Dương, là chú ta nhảy xuống cứu ta, bằng không hiện tại nào có con được."

Ông là muốn suy nghĩ vì tiền đồ của con trai, nhà lão Chu bọn họ nhiều đời làm nông dân, đại đội trưởng vẫn là một nông dân. Bây giờ con trai có cơ hội tiến thêm một bước đi công xã, đó chính là thoát khỏi cán bộ sản xuất, sao ông có thể không động lòng được chứ.

Nhưng dù có động lòng thì cũng không cách nào nhìn cháu trai cháu dâu mang thai chịu khổ có đúng không?

Đội trưởng Chu "Cùm cụp" một tiếng, chỉnh trang tất cả tài liệu xong, ngẩng đầu nói: "Cha à, không đến mức đó. Cha cứ chờ đó đi, chờ nhìn đứa cháu trai ngoan của cha có thể làm được gì."

Đừng nhìn Ninh Du da mặt trắng non, nhưng khả năng nhận biết đồ vật ở trên núi của người ta còn nhanh nhạy hơn lão nông trồng hoa màu cả một đời nữa. Cộng thêm đầu óc xoay chuyển nhanh, tính tình còn linh hoạt, loại người này để anh ở nông thôn có thể chết đói?

Đương nhiên không đói chết! Ngay cả vợ con còn phải nuôi thật tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


----

Kiều Trà Trà từ cửa thôn lượng về chuồng bò cũ, tiện thể đi xem nhà vệ sinh công cộng mà cô luôn để ở trong lòng kia.

Ba giây sau ——

"Dụce~ "

Kiều Trà Trà buồn nôn đến mức đỏ ngầu cả mắt, ngừng thở, cũng không quay đầu lại, nhanh chân rời đi.

Xây!

Cho dù cô không ăn không uống, nộp thêm mấy phần báo cáo tư tưởng cũng phải xây nhà vệ sinh!

Trong nhà.

Sắc trời đã tối, ánh chiều tà còn sót lại rốt cục cũng biến mất ở chân trời. Mặt trăng sáng tỏ lặng yên treo lên cao, lúc này đã là sân nhà của nó.

Kiều Trà Trà đẩy cửa sân chỉ phòng quân tử, không phòng tiểu nhân, thập chí đến chó cũng không phòng được, đến gần phòng đã nghe thấy hương thơm của đồ ăn.

Lúc này cô liền cảm thấy may mắn nhà mình ở xa đám người, cho dù có hầm thịt kho tàu, hương vị chỉ sợ cũng sẽ không truyền đến chỗ đôi vợ chồng già sát vách.

"Em trở về rồi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều Trà Trà chưa vào cửa, đi rửa tay trước một cái, thông qua cửa nhỏ đi vào bên trong phòng, Ninh Du đang ở cửa nhỏ làm đồ ăn.

Đồ ăn buổi tối rất đơn giản, cơm mềm thơm, kết hợp với rau dền tươi non, lại xào một đĩa trứng gà hành dại là đủ!

Trước đó nói trong tiểu không gian của Kiều Trà Trà cái gì cũng không nhiều chỉ có trứng gà là nhiều muốn chết, đây là sự thực.

Lúc cô vừa xuyên qua nghĩ đến kết hôn, kết hôn xong lại nổi điên muốn thu thập vật tư.

Trong đó trứng gà là dễ có nhất, cũng có lời nhất, càng là vật tư cô yêu thích nhất.

Trong thành phố, trứng gà mua bằng phiếu chứng, Kiều Trà Trà lúc ấy có thể mua được cũng không nhiều. Trước đó bảo đảm nhu cầu cần thiết thường ngày trong nhà, sau đó mới có thể giống con chuột ăn vụng trộm dần dần, cất ở bên trong không gian.

Về phần vật tư bên trong không gian bạo phát vào lúc nào? Bước ngoặt là sau khi Ninh Du phát hiện.

Từ đó về sau Kiều Trà Trà liền rốt cuộc không cần dùng phương thức của kẻ trộm nữa, mỗi tháng lúc nghỉ ngơi sẽ còn bảo Ninh Du chở cô đi nông thôn gần thủ đô, dùng hàng dỏm mua được ở cung tiêu xã đổi trứng gà với nông hộ.

Bọn họ lén đến lén đi, chỉ cần có thì thu hết.

Trong vài năm, bên trên giá gỗ nhỏ trong không gian của Kiều Trà Trà trưng bày rất nhiều bát lớn đựng trứng gà.

Về phần bao nhiêu cô không có đếm qua, nhưng khẳng định đủ cho một nhà ba người bọn họ ăn trong hai năm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0