Thập Niên 70: Sau Khi Nhiếp Chính Trưởng Công Chúa Trở Thành Nữ Phụ Bia Đỡ Đạn
Chương 1
Viễn Phương Cổ Đạo
2024-04-14 00:40:22
Ánh nắng chiều như màu máu nhuộm đỏ bầu trời.
Dưới bức tường thành là trống trận đùng đùng.
Điều này khiến Đường Vãn nhớ tới biến cố mười ba năm trước.
Năm đó cũng giống như bây giờ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời như được rưới máu.
Tiếng trống trận cũng vang rung trời bên dưới thành, điểm khác biệt là vào thời điểm đó, nước Tấn gần như đã bị tiêu diệt, phụ hoàng tốt của cô không muốn gánh tội danh mạt đế mất nước nên đã vội vàng nhường ngôi cho đứa con trai ba tuổi của mình là… Đệ đệ ruột của cô, mang theo sủng phu của ông ta, và cả đứa con yêu quý của ông ta, bỏ thành chạy trốn.
Khi đó thiên tai hoành hành, dân chúng không nhà cửa, dưới sự xâm lăng của ngoại tộc, một vị hoàng đế ba tuổi làm sao có thể nắm giữ được nửa giang sơn đổ nát này?
Đương nhiên gánh nặng đổ lên vai tỷ tỷ ruột của hoàng đế nhỏ tuổi, cũng chính là Đường Vãn.
Ngày đó, cô cũng giống như bây giờ, đứng trên đầu tường thành, nhìn kỵ binh ngoại quốc phía dưới, nghe tiếng kêu sợ hãi của vị hoàng đế trẻ tuổi, cô kiên quyết khoác lên chiến bào, chĩa kiếm trong tay lên bầu trời mà thề.
Nếu không muốn làm nô lệ vong quốc thì chỉ có thể chiến đấu.
Ai cũng nói Đường Vãn là một công chúa chốn thâm cung, một công chúa chưa từng rời khỏi cửa cung, chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Các đại thần đằng sau cô đều nghĩ như vậy, dù là quan văn hay võ tướng.
Giờ đây, những người duy nhất còn sót lại trong hoàng thành, ngoại trừ văn thần võ tướng trung quân ái quốc thì chỉ còn những quan chức nhỏ không có đường trốn thoát.
Rất nhiều người tuyệt vọng, đều cảm thấy thời khắc kỵ binh ngoại tộc tiến vào hoàng thành, bọn họ sẽ phải chết hết.
Không phải bọn họ không nghĩ tới việc trốn thoát hay đầu hàng, nhưng bây giờ kẻ địch đang rình rập bên ngoài, bọn họ đã mất đi cơ hội chạy trốn, làm sao có thể trốn thoát?
Đầu hàng cũng không thể, trước không bàn đến việc thứ họ tiếp nhận chính là nhóm trung quân ái quốc kia, dù cho có thực sự đầu hàng thì ngoại tộc người ta cũng chưa chắc thực sự có thể thả họ đi.
Dưới bức tường thành là trống trận đùng đùng.
Điều này khiến Đường Vãn nhớ tới biến cố mười ba năm trước.
Năm đó cũng giống như bây giờ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời như được rưới máu.
Tiếng trống trận cũng vang rung trời bên dưới thành, điểm khác biệt là vào thời điểm đó, nước Tấn gần như đã bị tiêu diệt, phụ hoàng tốt của cô không muốn gánh tội danh mạt đế mất nước nên đã vội vàng nhường ngôi cho đứa con trai ba tuổi của mình là… Đệ đệ ruột của cô, mang theo sủng phu của ông ta, và cả đứa con yêu quý của ông ta, bỏ thành chạy trốn.
Khi đó thiên tai hoành hành, dân chúng không nhà cửa, dưới sự xâm lăng của ngoại tộc, một vị hoàng đế ba tuổi làm sao có thể nắm giữ được nửa giang sơn đổ nát này?
Đương nhiên gánh nặng đổ lên vai tỷ tỷ ruột của hoàng đế nhỏ tuổi, cũng chính là Đường Vãn.
Ngày đó, cô cũng giống như bây giờ, đứng trên đầu tường thành, nhìn kỵ binh ngoại quốc phía dưới, nghe tiếng kêu sợ hãi của vị hoàng đế trẻ tuổi, cô kiên quyết khoác lên chiến bào, chĩa kiếm trong tay lên bầu trời mà thề.
Nếu không muốn làm nô lệ vong quốc thì chỉ có thể chiến đấu.
Ai cũng nói Đường Vãn là một công chúa chốn thâm cung, một công chúa chưa từng rời khỏi cửa cung, chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Các đại thần đằng sau cô đều nghĩ như vậy, dù là quan văn hay võ tướng.
Giờ đây, những người duy nhất còn sót lại trong hoàng thành, ngoại trừ văn thần võ tướng trung quân ái quốc thì chỉ còn những quan chức nhỏ không có đường trốn thoát.
Rất nhiều người tuyệt vọng, đều cảm thấy thời khắc kỵ binh ngoại tộc tiến vào hoàng thành, bọn họ sẽ phải chết hết.
Không phải bọn họ không nghĩ tới việc trốn thoát hay đầu hàng, nhưng bây giờ kẻ địch đang rình rập bên ngoài, bọn họ đã mất đi cơ hội chạy trốn, làm sao có thể trốn thoát?
Đầu hàng cũng không thể, trước không bàn đến việc thứ họ tiếp nhận chính là nhóm trung quân ái quốc kia, dù cho có thực sự đầu hàng thì ngoại tộc người ta cũng chưa chắc thực sự có thể thả họ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro