[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng
Ngày Thứ Ba Xuy...
Tử Y
2024-08-18 23:45:02
Một nhân viên tàu hỏa bên cạnh đang cầm hộp cơm bằng nhôm chuẩn bị tan ca sớm, đột nhiên hỏi một câu.
“Con gái cô tên Miên Miên phải không?”
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía đó, trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên: “Đúng đúng đúng, con gái tôi tên Miên Miên, Thẩm Miên Miên.”
Cô lao tới như một mũi tên nắm lấy tay đối phương, kích động nói: “Đồng chí, đồng chí, đồng chí, đồng chí có gặp con gái tôi không?”
Quá kích động đến cả giọng nói cũng lắp bắp theo.
Nữ nhân viên tàu hỏa trẻ tuổi kia gật đầu: “Cô là Thẩm Mỹ Vân?”
Cô nhớ cô bé đó, cứ luôn miệng hét lên, muốn tìm mẹ, mẹ cô bé tên là Thẩm Mỹ Vân.
“Đúng, tôi tên Thẩm Mỹ Vân!”
“Nửa giờ trước, có một cô bé muốn trốn vé lên tàu hỏa đi Bắc Kinh, bị chúng tôi chặn lại, nhưng chủ nhiệm của chúng tôi tốt bụng đã cho cô bé lên tàu.”
Nữ nhân viên tàu hỏa ngẩng cổ tay, xem giờ: “Chuyến tàu đó là 10 giờ 05 phút, còn hai phút nữa…”
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy người phụ nữ trước mặt mình có vẻ mặt cầu xin.
Dù cô không nói gì cô cũng có thể hiểu được cô ấy muốn gì.
Cho cô vào.
Nữ nhân viên tàu hỏa lập tức mềm lòng, nói: “Thôi được rồi, cô đi cùng tôi, tôi dẫn cô vào, không biết chuyến này có khởi hành chưa?”
Cô cảm thấy lạ.
Thẩm Mỹ Vân liên tục cảm ơn, cô bám sát theo bước chân của đối phương.
Đến phía sau, trực tiếp chạy như bay.
Nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh lên nữa.
Gió lạnh thổi vào mặt hơi đau, nhưng cô không quan tâm.
Bởi vì cô sắp tìm thấy con gái mình rồi.
Tàu sắp khởi hành rồi, cửa toa tàu cũng đã đóng lại.
Thẩm Mỹ Vân không đuổi kịp, qua cửa sổ, cô nhìn về phía bên trong hét lớn: “Miên Miên.”
Miên Miên tưởng mình hoa mắt, con bé dụi mắt thật mạnh nhìn ra ngoài…
Mẹ.
Là mẹ!
Con bé nhảy dựng lên: “Mẹ ơi mẹ ơi, con ở đây.”
“Con ở đây!”
Con bé vui mừng hét lớn.
Tàu hỏa khởi hành rồi, từ từ tăng tốc.
Thẩm Mỹ Vân không đuổi kịp, cách cửa sổ, cô hét về phía bên trong: “Miên Miên, ga tiếp theo, ga tiếp theo đợi mẹ nhé.”
Chỉ tiếc là tiếng tàu hỏa ầm ầm vang lên, nhấn chìm giọng nói của Thẩm Mỹ Vân.
Miên Miên hơi không nghe rõ, cô bé cố sức nhớ lại.
Vừa nãy mẹ nói gì?
À?
Mẹ bảo cô bé đến ga Bắc Kinh đợi mẹ. nhấn chìm giọng nói của Thẩm Mỹ Vân.
Nhìn thấy tàu sắp chạy.
Thẩm Mỹ Vân muốn dùng sức đuổi theo, dặn dò thêm vài câu nhưng vô dụng.
Tàu lửa khởi hành, từ từ tăng tốc, một người chỉ dựa vào đôi chân như cô làm sao đuổi kịp được con tàu hỏa như gió?
Nhìn thấy tàu hỏa ầm ầm chạy về phía trước, hoàn toàn biến mất trước mắt.
Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng chậm lại, đột nhiên dừng lại như vậy, hai bắp chân run rẩy, đau nhức vô cùng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con gái cô tên Miên Miên phải không?”
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía đó, trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên: “Đúng đúng đúng, con gái tôi tên Miên Miên, Thẩm Miên Miên.”
Cô lao tới như một mũi tên nắm lấy tay đối phương, kích động nói: “Đồng chí, đồng chí, đồng chí, đồng chí có gặp con gái tôi không?”
Quá kích động đến cả giọng nói cũng lắp bắp theo.
Nữ nhân viên tàu hỏa trẻ tuổi kia gật đầu: “Cô là Thẩm Mỹ Vân?”
Cô nhớ cô bé đó, cứ luôn miệng hét lên, muốn tìm mẹ, mẹ cô bé tên là Thẩm Mỹ Vân.
“Đúng, tôi tên Thẩm Mỹ Vân!”
“Nửa giờ trước, có một cô bé muốn trốn vé lên tàu hỏa đi Bắc Kinh, bị chúng tôi chặn lại, nhưng chủ nhiệm của chúng tôi tốt bụng đã cho cô bé lên tàu.”
Nữ nhân viên tàu hỏa ngẩng cổ tay, xem giờ: “Chuyến tàu đó là 10 giờ 05 phút, còn hai phút nữa…”
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy người phụ nữ trước mặt mình có vẻ mặt cầu xin.
Dù cô không nói gì cô cũng có thể hiểu được cô ấy muốn gì.
Cho cô vào.
Nữ nhân viên tàu hỏa lập tức mềm lòng, nói: “Thôi được rồi, cô đi cùng tôi, tôi dẫn cô vào, không biết chuyến này có khởi hành chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cảm thấy lạ.
Thẩm Mỹ Vân liên tục cảm ơn, cô bám sát theo bước chân của đối phương.
Đến phía sau, trực tiếp chạy như bay.
Nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh lên nữa.
Gió lạnh thổi vào mặt hơi đau, nhưng cô không quan tâm.
Bởi vì cô sắp tìm thấy con gái mình rồi.
Tàu sắp khởi hành rồi, cửa toa tàu cũng đã đóng lại.
Thẩm Mỹ Vân không đuổi kịp, qua cửa sổ, cô nhìn về phía bên trong hét lớn: “Miên Miên.”
Miên Miên tưởng mình hoa mắt, con bé dụi mắt thật mạnh nhìn ra ngoài…
Mẹ.
Là mẹ!
Con bé nhảy dựng lên: “Mẹ ơi mẹ ơi, con ở đây.”
“Con ở đây!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con bé vui mừng hét lớn.
Tàu hỏa khởi hành rồi, từ từ tăng tốc.
Thẩm Mỹ Vân không đuổi kịp, cách cửa sổ, cô hét về phía bên trong: “Miên Miên, ga tiếp theo, ga tiếp theo đợi mẹ nhé.”
Chỉ tiếc là tiếng tàu hỏa ầm ầm vang lên, nhấn chìm giọng nói của Thẩm Mỹ Vân.
Miên Miên hơi không nghe rõ, cô bé cố sức nhớ lại.
Vừa nãy mẹ nói gì?
À?
Mẹ bảo cô bé đến ga Bắc Kinh đợi mẹ. nhấn chìm giọng nói của Thẩm Mỹ Vân.
Nhìn thấy tàu sắp chạy.
Thẩm Mỹ Vân muốn dùng sức đuổi theo, dặn dò thêm vài câu nhưng vô dụng.
Tàu lửa khởi hành, từ từ tăng tốc, một người chỉ dựa vào đôi chân như cô làm sao đuổi kịp được con tàu hỏa như gió?
Nhìn thấy tàu hỏa ầm ầm chạy về phía trước, hoàn toàn biến mất trước mắt.
Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng chậm lại, đột nhiên dừng lại như vậy, hai bắp chân run rẩy, đau nhức vô cùng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro