[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng
Ngày Thứ Tư Xuy...
Tử Y
2024-08-18 23:45:02
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tinh thần, đi đến chỗ nhân viên tàu hỏa hỏi.
“Đồng chí, tôi muốn hỏi, chuyến tàu nhanh nhất tiếp theo là mấy giờ? Tôi và con gái tôi đã hẹn gặp nhau ở ga tiếp theo.”
Nhân viên tàu hỏa suy nghĩ một chút: “Nhanh nhất cũng phải một tiếng nữa.”
Nơi đây không phải là ga lớn, cả ngày chỉ có vài chuyến tàu hỏa khởi hành.
Đây còn không bị hạn chế địa điểm đi thẳng đến chuyến tàu ga tiếp theo, chính là phương án nhanh nhất rồi.
“Được, tôi đi mua vé tàu ga tiếp theo.”
Toàn thân Thẩm Mỹ Vân đều lung lay sắp đổ.
Nhân viên tàu hỏa có chút lo lắng: “Đồng chí, cô không sao chứ?”
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, tìm thấy con gái, cô cảm thấy mình đã hồi sinh.
Bây giờ cô rất khỏe, vô cùng khỏe!
Chỉ cần có thể gặp được con gái, cô sẽ không còn vấn đề gì nữa!
Thẩm Mỹ Vân đến phòng bán vé mua lại vé, sau đó mới quay người ra khỏi nhà ga, gặp Triệu Phùng Quốc ở cổng lớn.
Lúc này Triệu Phùng Quốc vội vàng toát mồ hôi hột, dù sao thì anh ta đã làm mất con người ta.
Còn Thẩm Mỹ Vân khi nhìn thấy đối phương, việc đầu tiên cô nói là: “Đồng chí Triệu, tôi đã tìm thấy con gái tôi rồi.”
Nghe vậy, Triệu Phùng Quốc vô thức thở phào nhẹ nhõm, giơ tay áo lên lau mồ hôi: “Tốt quá rồi.”
Lúc này mới phát hiện thời tiết âm năm sáu độ, nhưng lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này gió lạnh thổi qua, cả người anh ta đều run rẩy vì lạnh.
Nhưng may mắn thay đứa trẻ đó đã được tìm thấy.
Nếu thực sự làm mất đứa trẻ đó, anh ta thực sự không còn mặt mũi nào để gặp giáo viên nữa.
“Xin lỗi.”
Triệu Phùng Quốc vô cùng hối hận.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, gió bắc hú húi làm rối tung mái tóc của cô, cũng thổi bay chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của cô, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, xinh đẹp vô cùng.
“Có một việc, tôi muốn nhờ anh.”
Đột nhiên đối mặt với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
Triệu Phùng Quốc có chút mơ hồ, con gái của giáo viên lại xinh đẹp như vậy sao?
Anh ta dường như có chút không nhớ nổi.
“Cô nói đi.”
Hầu như là đồng ý theo phản xạ có điều kiện.
“Sau khi anh về đừng nói với nhà họ Lâm bất kỳ tin tức nào về con gái tôi.”
“Hả?”
Triệu Phùng Quốc không hiểu, không phải đã nói là tìm thấy ba mẹ ruột của đối phương sao?
Đã tìm thấy ba mẹ của đối phương, tại sao lại không đưa đứa trẻ trả lại cho đối phương?
Một phụ nữ chưa lập gia đình như cô dẫn theo một đứa trẻ, giáo viên của họ lại xảy ra chuyện, sau này cô sẽ sống như thế nào?
“Được không?”
Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn đối phương, đôi mắt long lanh như nước, mang theo vẻ cầu xin.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đồng chí, tôi muốn hỏi, chuyến tàu nhanh nhất tiếp theo là mấy giờ? Tôi và con gái tôi đã hẹn gặp nhau ở ga tiếp theo.”
Nhân viên tàu hỏa suy nghĩ một chút: “Nhanh nhất cũng phải một tiếng nữa.”
Nơi đây không phải là ga lớn, cả ngày chỉ có vài chuyến tàu hỏa khởi hành.
Đây còn không bị hạn chế địa điểm đi thẳng đến chuyến tàu ga tiếp theo, chính là phương án nhanh nhất rồi.
“Được, tôi đi mua vé tàu ga tiếp theo.”
Toàn thân Thẩm Mỹ Vân đều lung lay sắp đổ.
Nhân viên tàu hỏa có chút lo lắng: “Đồng chí, cô không sao chứ?”
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, tìm thấy con gái, cô cảm thấy mình đã hồi sinh.
Bây giờ cô rất khỏe, vô cùng khỏe!
Chỉ cần có thể gặp được con gái, cô sẽ không còn vấn đề gì nữa!
Thẩm Mỹ Vân đến phòng bán vé mua lại vé, sau đó mới quay người ra khỏi nhà ga, gặp Triệu Phùng Quốc ở cổng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Triệu Phùng Quốc vội vàng toát mồ hôi hột, dù sao thì anh ta đã làm mất con người ta.
Còn Thẩm Mỹ Vân khi nhìn thấy đối phương, việc đầu tiên cô nói là: “Đồng chí Triệu, tôi đã tìm thấy con gái tôi rồi.”
Nghe vậy, Triệu Phùng Quốc vô thức thở phào nhẹ nhõm, giơ tay áo lên lau mồ hôi: “Tốt quá rồi.”
Lúc này mới phát hiện thời tiết âm năm sáu độ, nhưng lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này gió lạnh thổi qua, cả người anh ta đều run rẩy vì lạnh.
Nhưng may mắn thay đứa trẻ đó đã được tìm thấy.
Nếu thực sự làm mất đứa trẻ đó, anh ta thực sự không còn mặt mũi nào để gặp giáo viên nữa.
“Xin lỗi.”
Triệu Phùng Quốc vô cùng hối hận.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, gió bắc hú húi làm rối tung mái tóc của cô, cũng thổi bay chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của cô, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, xinh đẹp vô cùng.
“Có một việc, tôi muốn nhờ anh.”
Đột nhiên đối mặt với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Phùng Quốc có chút mơ hồ, con gái của giáo viên lại xinh đẹp như vậy sao?
Anh ta dường như có chút không nhớ nổi.
“Cô nói đi.”
Hầu như là đồng ý theo phản xạ có điều kiện.
“Sau khi anh về đừng nói với nhà họ Lâm bất kỳ tin tức nào về con gái tôi.”
“Hả?”
Triệu Phùng Quốc không hiểu, không phải đã nói là tìm thấy ba mẹ ruột của đối phương sao?
Đã tìm thấy ba mẹ của đối phương, tại sao lại không đưa đứa trẻ trả lại cho đối phương?
Một phụ nữ chưa lập gia đình như cô dẫn theo một đứa trẻ, giáo viên của họ lại xảy ra chuyện, sau này cô sẽ sống như thế nào?
“Được không?”
Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn đối phương, đôi mắt long lanh như nước, mang theo vẻ cầu xin.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro